"Chưa." Hoắc Vân Thâm đâu còn tâm trí mà để ý đến chuyện ăn uống nữa.
Từ lúc nhận được điện thoại của Hoắc Tam Nghiên, biết Hứa Hi Ngôn đến nhà hàng Tây, anh luôn lo lắng cho cô. Anh vội vàng chạy tới đó, bụng còn đang đói mà vẫn ngồi chờ ở đối diện nhà hàng, không dám rời đi nửa bước.
"Để tôi làm chút gì cho anh ăn."
Hứa Hi Ngôn nói xong thì đứng dậy. Thật ra đây cũng chỉ là một cái cớ, cô không có cách nào tiếp tục ngồi nói chuyện với Hoắc Tam Nghiên được nữa.
Hoắc Tam Nghiên giống như phát hiện ra đại lục mới, con mắt sáng lên như sao: "Wow, anh Diệp, anh biết nấu ăn à? Tôi rất thích đàn ông biết nấu ăn."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Anh đúng là phục bà chị Ba nhà mình quá, bình thường cứ thích làm màu, nói mình theo chủ nghĩa độc thân, kết quả bây giờ gặp người đàn ông trong lòng ngưỡng mộ thì ngay cả bản thân mang họ gì cũng quên sạch rồi!
Hứa Hi Ngôn ngẫm nghĩ, mấy lần trước cô toàn tự mình nấu cơm, Hoắc Tam Nghiên đã từng ăn món ăn do cô nấu nên chắc chắn có thể nhận ra được.
Để không làm lộ thân phận, cô phải nghĩ cách mới được.
May là đầu óc Hứa Hi Ngôn nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt cô đã nảy ra ý hay. Cô quay lại chỗ ngồi, cười hì hì nhìn Hoắc Tam Nghiên. "Cô Ba không biết đấy chứ, tôi rất thích những cô gái giỏi nấu nướng."
"Tôi tôi tôi... tôi biết nấu, tôi biết nấu!"
Hoắc Tam Nghiên kích động như học sinh tiểu học đang giành trả lời câu hỏi, đưa tay lên rất cao.
"Chị biết nấu ăn sao?"
Hoắc Vân Thâm kinh ngạc nhíu mày. Nếu như Hoắc Tam Nghiên mà biết nấu ăn, Hoắc Vân Thâm anh sẽ trần truồng chạy vòng vòng bên ngoài ba vòng.
"Vứt bớt chữ sao đi!"
Hoắc Tam Nghiên nháy mắt với Hoắc Vân Thâm mấy cái, ra hiệu cho anh đừng bóc mẽ cô.
"Thật sao? Cô Ba biết nấu ăn à? Cô có thể thể hiện tài năng cho chúng tôi được mở mang tầm mắt không? Tối nay tôi vẫn chưa ăn no." Hứa Hi Ngôn cố ý nói.
"Được, anh chờ nhé, giờ tôi đi nấu ngay đây."
Hoắc Tam Nghiên như nhận được thánh chỉ, hấp tấp chạy vào nhà bếp. Cô xắn tay áo lên, chuẩn bị thể hiện tài năng cho người đàn ông mình ngưỡng mộ được thấy.
Không biết nấu ăn cũng không sao, chúng ta có thể dùng di động để lên mạng tìm công thức mà.
Trong bếp truyền đến tiếng loảng xoảng, Hứa Hi Ngôn liếc nhìn về phía nhà bếp một cái, sau đó không nói một lời mà trực tiếp đẩy Hoắc Vân Thâm bỏ chạy ra cửa.
Xe RV lao ra đường, Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn nhìn nhau một lát. Cuối cùng, họ đều bật cười ha ha, hai người cười đến đau cả bụng.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Hoắc Vân Thâm ánh lên ý cười, anh vỗ vào tay ghế, nói: "Lát nữa mà chị tôi phát hiện hai chúng ta biến mất thì chắc chắn sẽ bực chết mất."
Hứa Hi Ngôn cười trả lời: "Tôi không để ý được nhiều như vậy, chị anh thật sự làm cho người ta phát điên."
"Cuối cùng em đã có thể hiểu được cảm giác của tôi!"
Nhiều năm nay Hoắc Vân Thâm đều bị Hoắc Tam Nghiên "đầu độc", có một bà chị lưu manh như vậy, tai muốn được yên tĩnh vài ngày cũng khó.
"Ừm, tôi thay mặt toàn thể nhân dân bày tỏ sự an ủi và cảm thông sâu sắc đối với anh."
Hứa Hi Ngôn sợ lát nữa Hoắc Tam Nghiên sẽ gọi điện tới, không quên nhắc nhở: "Này anh Hoắc, anh tắt máy luôn đi. Nếu không, tí nữa chị anh chắc chắn sẽ gọi điện tới tìm anh đấy."
"Được."
Hoắc Vân Thâm nghe theo cô, tắt di động.
Vừa rồi chỉ lo trốn Hoắc Tam Nghiên nên không suy tính gì đến bước tiếp theo, Hoắc Vân Thâm bèn hỏi: "Cảnh Hi, giờ chúng ta đi đâu?"
"Anh cứ yên tâm đi theo tôi, tôi sẽ không bán anh đâu mà lo."
Cô muốn dẫn anh đến một nơi, có lẽ là nơi xưa nay anh chưa từng đến.
Trong đôi mắt trong suốt của Hứa Hi Ngôn lấp lánh ánh sáng, cô nháy mắt với Hoắc Vân Thâm mấy cái đầy vẻ thần bí, sau đó bắt đầu cầm gương và tẩy lớp hóa trang trên mặt.
Không tốn bao nhiêu thời gian, cô đã từ Diệp Tầm trở lại là Hứa Hi Ngôn.