Nhất là người phụ nữ tính cách lạnh lùng, tư tưởng độc lập như Kỳ Lệ Á, chỉ sợ cô ấy càng khó có thể bằng lòng.
Cảnh quay buổi sáng của Hứa Hi Ngôn tương đối thuận lợi, lúc đang quay cô nghĩ đến Mã Hạo Đông nên khi nghỉ ngơi chuyển cảnh, cô gọi cho anh ta một cuộc, nhưng di động của anh ta vẫn đang tắt máy.
Hứa Hi Ngôn đoán chắc là anh ta còn say rượu chưa tỉnh, quên đi, để anh ta ngủ đến lúc tự tỉnh dậy thì hơn.
...
Trong nhà, gió nhẹ thổi bay tấm mành trắng tinh, ánh nắng ấm áp rọi tới, chiếu sáng tấm thảm lông cừu màu trắng trên mặt đất.
Bình hoa thủy tinh trên bàn cắm một cành vân môn màu trắng.
Người đàn ông trên giường ngủ say, thân thể dưới chăn lộ ra một đoạn chân đầy lông, lòng bàn chân hướng lên trên.
Người đàn ông hơi trở mình, kết quả thân thể "bùm" một cái ngã lên trên tấm thảm, khiến anh ta tỉnh giấc.
Mã Hạo Đông mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lấy tay day day cái trán đau nhức của mình, anh ta lơ đãng nhìn xung quanh thì thấy mình trần truồng không mặc gì.
"M*!"
Mã Hạo Đông nhảy dựng lên như gặp quỷ, ôm gối che khuất thân thể mình theo bản năng.
Cố gắng hồi tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, anh ta gặp lại Tiêu Vũ Thiên ở nhà hàng Hồng Phủ, sau khi Tiêu Vũ Thiên đi rồi, anh ta uống rượu.
Sau đó... Chẳng lẽ sau khi anh ta say nhũn ra như bùn rồi bị người ta lôi đi, sau đó...
Mã Hạo Đông nghĩ đến đây, theo bản năng cảm thấy hoa cúc căng thẳng, may quá, phía dưới không có cảm giác khó chịu, ít nhất có thể loại trừ khả năng anh ta bị người ta làm bậy.
May quá may quá, thần kinh căng thẳng của Mã Hạo Đông cũng thả lỏng, anh ta ôm gối rồi ra khỏi phòng ngủ, đi vào gian ngoài, đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Căn nhà được trang hoàng đẹp đẽ, thu dọn cũng khá sạch sẽ gọn gàng, không mất đi sự ấm áp.
A?
Nơi này không phải nhà của Tiêu Vũ Thiên sáu năm trước sao?
Sao anh ta lại ở đây?
Không phải nằm mơ chứ?
Sáu năm trước, sau khi Tiêu Vũ Thiên rời khỏi nơi này, anh ta cũng không tới đây nữa.
Tối qua Mã Hạo Đông uống nhiều, sau khi Dịch Tiêu và Uyển Đậu đưa anh ta từ nhà hàng lên xe, hỏi anh ta ở đâu, anh ta mơ mơ hồ hồ nói địa chỉ nhà Tiêu Vũ Thiên từng ở.
Vì thế hai người kia đưa anh ta tới đây, sau khi gõ cửa, giao Mã Hạo Đông uống say thành bùn nhão cho Tiêu Vũ Thiên.
Mã Hạo Đông đương nhiên không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nhà Tiêu Vũ Thiên, anh ta mang vẻ mặt hoài nghi không tin được, đi quanh một vòng không thấy người đâu.
Anh ta phát hiện ra di động và ví tiền của mình trên bàn ngoài cửa, ngoài hai món đồ này, anh ta còn phát hiện một khung ảnh.
Mã Hạo Đông cầm khung ảnh lên nhìn thì khiếp sợ, trong khung là ảnh chụp riêng của Tiêu Vũ Thiên!
Anh ta thật sự ở trong nhà Tiêu Vũ Thiên!?
Vẻ mặt Mã Hạo Đông không thể tin nổi, định lấy di động gọi điện thoại cho Cảnh Hi, hỏi cô vì sao lại như vậy, đáng tiếc di động của anh ta hết pin sập nguồn.
Đúng lúc trên bàn có sẵn sạc dự phòng, Mã Hạo Đông sạc điện cho di động, sau đó lại tới phòng tắm tìm quần áo của mình, định rửa mặt xong rồi sẽ rời đi.
Điều khiến Mã Hạo Đông vui mừng chính là trên tấm gương ở phòng tắm, anh ta phát hiện một tờ note màu xanh, bên trên viết một câu: "Dậy rồi thì cút cho tôi!"
A...
Tiêu Vũ Thiên nhắn lại cho anh ta sao?
Mã Hạo Đông dụi mắt, tờ note còn đây, anh ta bóc ra xem, đúng là nét chữ của Tiêu Vũ Thiên.
Là Tiêu Vũ Thiên!
Chữ của cô ấy có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được.
Mã Hạo Đông đã xác định nơi này chính là nhà Tiêu Vũ Thiên, anh ta không phải đang nằm mơ.
Biết mình ở đâu rồi, Mã Hạo Đông hưng phấn muốn chết, mặc kệ anh ta đến chỗ Tiêu Vũ Thiên như thế nào, tóm lại có thể tạo quan hệ với cô ấy một lần nữa, anh ta đã cảm thấy vui vẻ rồi!
Bảo anh ta dậy rồi thì cút, hừ, anh ta không cút đấy!