"Buông tôi ra!"
Tiêu Vũ Thiên đẩy mạnh Mã Hạo Đông ra, duy trì khoảng cách với anh ta. Cô cố tình né tránh ánh mắt thiêu đốt của anh ta, trả lời một cách lạnh lùng: "Hi vọng anh Tiểu Mã chú ý thân phận của mình, tôi không có gì để nói với anh cả. Dừng ở đây thôi!"
Tiêu Vũ Thiên nói xong thì dứt khoát đi ra ngoài.
"Thiên Thiên…"
Tiêu Vũ Thiên nghe tiếng gọi từ sau lưng nhưng vẫn không dừng bước.
Mã Hạo Đông nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của cô, trong lòng đau khổ nói: "Sự việc đã qua sáu năm rồi, em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?"
Bước chân của Tiêu Vũ Thiên khựng lại, không hề xoay người mà khẽ thốt lên hai chữ: "Không thể."
Dù qua bao nhiêu năm, e rằng Tiêu Vũ Thiên cũng không thể quên được những chuyện đã xảy ra năm xưa.
Cô chỉ cần nhắm mắt lại thì những ký ức đau khổ ấy lại hiện lên rõ mồn một trong đầu…
Những ký ức đó như lời niệm chú của ma quỷ, như ác mộng đã đeo đuổi cô sáu năm qua và có thể sẽ còn tiếp tục đeo đuổi cô. Có lẽ, cả đời này cô cũng không thể nào bước ra khỏi nỗi ám ảnh của chuyện đó.
Cô đau khổ nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi cảm giác cay đắng trong tim rồi lại mở mắt ra, không ngoảnh lại mà bước nhanh rời khỏi.
Tiêu Vũ Thiên đi rồi, Mã Hạo Đông vẫn đứng nguyên một chỗ, đau khổ trong lòng không có chỗ phát tiết. Bàn tay anh ta nắm lại thật chặt rồi đấm mạnh vào tường, vệt máu đỏ chảy dài trên lớp gạch men trắng toát.
Anh ta phải làm sao với Tiêu Vũ Thiên đây?
Lẽ nào từ giờ anh ta với cô chỉ có thể đôi ngả đôi đường sao?
Sau khi Tiêu Vũ Thiên đi, một mình Mã Hạo Đông trở về phòng ăn, buồn bã uống rượu.
Cho dù Mã Hạo Đông là một ngôi sao thì sao? Rốt cuộc anh ta cũng là một con người bằng xương bằng thịt. Là con người thì sẽ có cảm xúc, có thất tình lục dục, ai mà không có tâm sự của riêng mình chứ?
Lúc tâm trạng một người không vui thì tất nhiên sẽ mượn rượu để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Nếu Hứa Hi Ngôn gặp phải chuyện buồn, đương nhiên cô cũng sẽ như vậy.
Hứa Hi Ngôn khuyên nhủ hai lần đều không được nên mặc kệ Mã Hạo Đông. Anh ta uống hết hai chai rượu thì gục xuống bàn, không còn biết gì nữa.
Uyển Đậu nhìn anh ta, chậc lưỡi: "Chị Cảnh Hi, có phải trước đây anh Tiểu Mã và Tổng Giám đốc Tiêu có khúc mắc gì không? Hai người này gặp nhau cứ như kẻ thù ấy. Lúc nãy bọn họ người trước người sau đi vệ sinh, cũng không biết bọn họ nói gì trong đó mà Tổng Giám đốc Tiêu thì đi mất, còn anh Tiểu Mã trở về thì uống say đến thế này."
"Haizz!"
Hứa Hi Ngôn nhìn Mã Hạo Đông say túy lúy, thở dài thườn thượt. Bình thường cô thấy anh ta là một kẻ bất cần đời, ăn chơi trác táng, không ngờ anh ta cũng có mặt đau khổ sầu lo.
Uyển Đậu chớp đôi mắt sáng rồi lại hỏi: "Chị Cảnh Hi, bây giờ mình phải làm sao? Anh ấy uống say rồi."
Đây đúng thật là một vấn đề.
Làm sao để đưa Mã Hạo Đông đã uống say này về, đây thật sự là một kỹ thuật đòi hỏi cả trí lực và thể lực.
Thực ra cô có thể cõng Mã Hạo Đông ra khỏi nhà hàng, nhưng vấn đề chính là cô không biết anh ta sống ở đâu, lỡ như bị đám paparazzi chụp được thì lại gây ra thêm nhiều hiểu lầm.
Còn nếu mang anh ta về nhà thì cũng không hợp lí, cô sợ Hoắc Vân Thâm nhìn thấy.
Hiện tại, Hứa Hi Ngôn không để ý đến cái nhìn của người ngoài, cho dù toàn thế giới đều bôi nhọ cô cũng không sao. Điều mà cô bận lòng nhất chính là cách nhìn của Hoắc Vân Thâm đối với cô.
Đúng vậy, cô thực sự không muốn Hoắc Vân Thâm hiểu lầm mình!
Hứa Hi Ngôn cân nhắc một lúc rồi hỏi: "Uyển Đậu, em biết lái xe không?"
"Em biết!"
"Được, chút nữa chúng ta đưa anh ấy tới khách sạn gần đây. Em lái xe đi, chị uống rượu rồi, không thể lái được."
Hứa Hi Ngôn nghĩ ra một cách vẹn toàn, cô có thể đưa Mã Hạo Đông đến một khách sạn gần đây ở tạm một đêm.
...