Chẳng trách mấy ngày trước đại sư Thanh Thủy của chùa Bạch Vân gieo quẻ cho anh, bảo rằng có tin vui từ trên trời rơi xuống. Hóa ra là chuyện này.
Lúc này, trong lòng Hoắc Vân Thâm vô cùng vui mừng. Anh ra lệnh cho thuộc hạ: "Mau đỡ côấy dậy!"
Hai gã thuộc hạ của anh hơi ngẩn ra, chuẩn bị bước lên đỡ cô gái kia dậy thì lại nghe được mệnh lệnh của ông chủ mình: "Đểđóđừng động vào!"
Thuộc hạ ngơ ngác: "…"
Rốt cuộc làđỡ hay là không đỡđây?
"Các cậu ra ngoài đi! Nói với tài xế rằng chúng ta không về nhà họ Hoắc nữa, màđi đến Thịnh Thế Ngự Cảnh."
Hoắc Vân Thâm lại đưa ra một mệnh lệnh khác.
Hai thuộc hạ vâng lời, lui ra ngoài vàđóng cửa lại.
Trong khoang xe RV rộng rãi chỉ còn lại anh và Hứa Hi Ngôn. Hoắc Vân Thâm đẩy xe lăn đến bên cạnh cô.
Anh ngắm nhìn cô kỹ hơn, khi đã xác định được cô gái này chính là người anh muốn tìm thì kích động đến nỗi hai tay run lên, trái tim cũng đập thình thịch.
Có câu đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi cóđược chẳng tốn công. Có lẽđây chính là câu thích hợp nhất để hình dung tâm trạng của anh lúc này.
Khi đối diện với người con gái đột nhiên xuất hiện, Hoắc Vân Thâm bỗng thấy hơi căng thẳng.
Anh đưa tay ra rồi do dự thu lại, chỉ sợ chạm nhẹ một cái thôi là cô liền biến mất.
Đợi đến lúc đã bình tĩnh hơn một chút, anh lấy hết dũng cảm nhẹ nhàng chạm vào cô, bế côđặt lên chiếc ghế sofa bên cạnh rồi tìm một chiếc khăn mỏng đắp lên.
Sau đó, anh cứ ngồi nhìn cô chăm chú như thế.
Giờ phút này, sự trống rỗng trong tim anh dường nhưđãđược lấp đầy. Đối với anh, cô tựa như một món báu vật vừa tìm lại được sau khi mất đi, vô cùng quý trọng.
Bạn không thể không tin, có vài người, thật sự là chỉ một cái nhìn mà nhưđã quen biết vạn năm.
Họ sẽ khắc sâu trong kíức bạn, nằm sâu trong trái tim bạn, ngấm vào xương tủy, không có cách nào quên đi được.
Mà người đó chính là Hứa Hi Ngôn.
Một đêm ngắn ngủi của năm năm về trước vẫn khắc ghi mãi trong lòng anh, cho đến tận bây giờ.
Cô gái mất tích năm năm cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lần này trong lòng anh thầm thề, dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng để cô rời xa anh nữa.
Sau hơn một giờđồng hồ, xe RV dừng lại trước khu căn hộ Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Thường thì Hoắc Vân Thâm đều ở nhà họ Hoắc, nhưng ởđóđông người nhiều tai mắt, không được an toàn. Vì vậy, anh mới bỗng dưng thay đổi ýđịnh đi đến chỗ này. Nơi đây là căn hộ cá nhân của anh.
Thịnh Thế Ngự Cảnh là khu căn hộ thuộc giới thượng lưu, đa số những người sống ởđây đều giàu có quyền quý, an ninh rất tốt, không phải là người sống ở trong khu thì sẽ không được phép đi vào.
Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn, ôm Hứa Hi Ngôn ở trong lòng. Thuộc hạđẩy anh tới trước cổng khu căn hộ.
Sau đó, anh mở chếđộ tựđộng trên xe lăn, điều khiển xe vềđến nơi ở của mình rồi mới nhẹ nhàng đặt Hứa Hi Ngôn lên giường ngủ.
Trước giờ Hoắc Vân Thâm chưa từng có kinh nghiệm sống chung với phụ nữ, bây giờđối diện với Hứa Hi Ngôn, anh lại hơi lúng túng không biết phải làm gì.
Tiếp theo mình nên làm gì nhỉ?
Có lẽ chẳng cần làm gì cả, cứ yên lặng nhìn ngắm cô là tốt lắm rồi.
Hoắc Vân Thâm ngây ngẩn nhìn người con gái đang ngủ say. Đường nét trên gương mặt cô rất sắc sảo, ngũ quan rõ ràng hệt như một cô gái lai.
Khuôn mặt côửng hồng tựa như một quả táo đỏ mọng nước, mái tóc đen mềm như tảo biển bồng bềnh trên áo gối trắng tinh.
Côấy thật đẹp.
Còn đẹp hơn cả năm năm trước.
…
Sáng hôm sau, Hứa Hi Ngôn mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy sau cổ của mình hơi đau.
Cô mở mắt ra, thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của đàn ông, ngay lập tức hoảng hốt kêu lên: "A a a…."
Đây là chuyện gì vậy?
Cô chỉ nhớ tối qua mình cầm chai rượu cướp xe, kết quả bị người ta đánh lén, sau đó thì không nhớ gì nữa. Chẳng lẽ cô bị ai đó…
Trong lúc côđang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bỗng mở ra, Hứa Hi Ngôn ngước mắt nhìn lên, lập tức ngẩn người!
…