"Tôi nói lại một lần nữa, Cảnh Hi là một diễn viên rất giỏi, giữa tôi và cô ấy không có chuyện mượn tên tuổi để nổi tiếng!"
"Tôi chỉ muốn nói một câu, Cảnh Hi vốn là một diễn viên đóng thế. Cô ấy có năng lực, có thực lực, không gượng gạo, không ra vẻ, tôi đánh giá cao cô ấy, nếu như có cơ hội cùng quay phim lần nữa, tôi rất vinh hạnh!!"
Giọng điệu của Mã Hạo Đông rất cương quyết khiến bầu không khí hơi khó xử và căng thẳng.
Chị Tống ở bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở các phóng viên, hỏi những vấn đề liên quan đến "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Sau khi thay đổi chủ đề, bầu không khí căng thẳng cũng được thả lỏng, tiếp đó các phóng viên hầu hết đều hỏi những câu liên quan đến "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Sau khi phỏng vấn kết thúc, chị Tống giấu Mã Hạo Đông, lén nhét phong bì cho đám phóng viên kia, nhờ bọn bỏ xóa bỏ toàn bộ những gì Mã Hạo Đông nói tốt về Cảnh Hi, chỉ đăng những nội dung liên quan đến bộ phim.
Cô ta làm như vậy chủ yếu là bởi vì những lời Mã Hạo Đông nói lúc nãy mang đầy tính công kích, nếu như bị đăng lên, chẳng những không làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người mà còn dẫn đến những hiểu lầm mới.
Là một người trợ lí với phương châm lợi ích là trên hết, cô ta có nghĩa vụ bảo vệ nghệ sĩ mà mình quản lí.
...
Bên trong xe, Hứa Hi Ngôn tắm rửa sơ qua, thay quần áo sạch rồi bước ra, Hoắc Vân Thâm đã chuẩn bị sẵn một ly nước chanh ấm cho cô.
Hứa Hi Ngôn bưng ly nước lên, ngẩng đầu uống một hơi hết sạch. Cô dùng cánh tay lau vết nước trên khóe môi, sau đó cười nhẹ với Hoắc Vân Thâm.
Cô luôn cảm thấy chỉ cần có Hoắc Vân Thâm ở bên, những điều tồi tệ rồi cũng sẽ trở nên có ý nghĩa, kể cả những chuyện phiền muộn lúc nãy, toàn bộ đều được anh quan tâm và giải quyết hết cả.
Đôi mắt tràn ngập tình cảm của Hoắc Vân Thâm khóa chặt đóa sen thanh tú là cô, anh cảm thấy bộ dáng uống nước của cô khá là phóng khoáng nhưng lại vô cùng đẹp đẽ.
Làn da trắng nõn của cô ánh lên tia sáng bóng mượt như viên trân châu, khuôn mặt non nớt như chú gà con mới nở, vô cùng mịn màng, gò má hơi ửng đỏ, ánh mắt sáng như vì sao, đôi môi đỏ hồng khiêu gợi.
Một Hứa Hi Ngôn như thế này thật sự rất đẹp, đẹp động lòng người.
Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy sức mạnh đè nén rất rất lâu trong cơ thể đã bị khơi dậy, chỉ mỗi việc nhìn cô cũng đã khiến anh khó kiềm chế được cơn nóng ran trong người.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau trong phút chốc, Hứa Hi Ngôn đặt ly xuống rồi nói: "Anh Hoắc, anh vẫn chưa nói anh tới phim trường để làm gì đấy!"
"Tôi?" Hoắc Vân Thâm tỉnh táo trở lại, nhẹ liếm viền môi, trả lời cô: "Tôi vừa mới thu âm xong, đi ngang qua đây."
"Ồ! Anh đi thu âm bài hát mới à? Hát bài gì thế? Mong chờ quá đi!"
"Đợi bài hát phát hành, cho em tới nghe thử đầu tiên." Hoắc Vân Thâm nói.
"Được thôi. Tôi thật là vinh hạnh."
Đôi mắt Hứa Hi Ngôn sáng bừng, cô rất muốn biết bài hát mới của anh là gì?
Cô đã từng nghe qua tất cả bài hát mà anh dùng tên "Nghịch Vân" để phát hành, thích nhất là bài "Người theo đuổi ước mơ", "Ánh sao còn thức" và "Nỗi nhớ của gió", bài nào cũng rất hay.
Giọng hát của anh trầm thấp, chất phác, có độ luyến, đầy tính xuyên thấu và sức bật, vô cùng đặc sắc và dễ nhận biết.
Trên đường đi hai người bàn về âm nhạc, Hoắc Vân Thâm mới nhớ đến việc Hoàng Quốc Cường nhờ mình sáng tác nhạc: "Đạo diễn Hoàng của bọn em nhờ tôi viết một ca khúc cổ trang."
"Thật à? Vậy thì tốt quá. Nếu bộ phim của bọn tôi mà dùng ca khúc của anh, vậy thì chắc chắn là thêu gấm trên hoa, như hổ thêm cánh đấy!"
Hứa Hi Ngôn chỉ biết Nghịch Vân am hiểu về các ca khúc thịnh hành nhưng chưa từng nghe nói anh phổ nhạc cổ trang, không biết anh có thể phổ ra được một bài hát cổ trang như thế nào đây?
Hoắc Vân Thâm rất khiêm tốn, thành thật nói ra nỗi lo của mình: "Tôi chưa từng sáng tác nhạc cổ trang, lúc viết lời có lẽ sẽ gặp chút khó khăn."
...