Thức ăn trong nồi cũng sắp chín rồi, nước sôi sùng sục. Hứa Hi Ngôn gọi mọi người tới ăn cơm: "Nào nào nào, mọi người ăn đi, đừng ngại."
Phương Tiểu Tranh gắp một viên nấm hương chấm với bơ đậu phộng, hỏi bé con: "Anh Đào, cho con một viên nè, dì chấm với bơ đậu phộng rồi đó!"
"Mommy Tranh Tử ăn đi ạ, Bảo Bảo không ăn đâu."
Anh Bảo lắc đầu rồi dùng muỗng múc một viên thịt lên, cắn một miếng thật to, ăn rất vui vẻ.
Hứa Hi Ngôn bổ sung thêm một câu: "À, mình quên nói cậu là Anh Bảo không thể ăn bơ đậu phộng. Con bé bị dị ứng với bơ đậu phộng."
Dị ứng với bơ đậu phộng sao?
Hoắc Vân Thâm nghe câu này đột nhiên ngẩng đầu nhìn bé con. Cô bé cũng bị dị ứng bơ đậu phộng sao?
Giống hệt anh!
Thật là trùng hợp!
Sau khi ăn cơm tối thì Vương Đại Trí và Phương Tiểu Tranh tạm biệt mọi người ra về. Trước khi về, Phương Tiểu Tranh nói: "Anh Đào, tối nay con ngủ với bé Hi được không? Ngày mai Mommy Tranh Tử tới đón con nhé?"
"Vâng ạ, vâng ạ!"
Anh Bảo vui vẻ nhảy cẫng lên.
Sau khi tiễn hai người Phương Tiểu Tranh xong, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm lại chơi cờ nhảy với Anh Bảo thêm một lát nữa.
Cô nhìn cảnh Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo chơi vui vẻ với nhau, trong lòng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình đã lâu không có.
Cô không khỏi suy nghĩ, nếu như… nếu như Hoắc Vân Thâm cũng thích cô thì tốt rồi. Như vậy Anh Bảo đã có thể sống trong một gia đình hoàn chỉnh.
Cô thật sự muốn hỏi anh thử. Hoắc Vân Thâm, có phải anh thích tôi không?
Vì sao tôi luôn cảm thấy lòng anh luôn giấu kín như vậy?
Trước giờ Hứa Hi Ngôn luôn tự tin vào năng lực quan sát của mình. Nhưng chỉ khi đối mặt với Hoắc Vân Thâm, cô nhìn không rõ, sờ không thấu, đoán không được suy nghĩ của anh.
Cô nghe bên ngoài có những lời đồn không hay về anh. Đồn rằng nguyên nhân Hoắc Vân Thâm không gần phụ nữ không phải vì anh mắc chứng ngại tiếp xúc với người khác giới, cũng không phải vì việc xảy ra tai nạn mà là vì hình như anh là một chàng "Gay"!
Còn về cái đêm năm năm về trước, cũng là do cô bị hạ thuốc rồi chủ động bám lấy anh nên hai người mới phát sinh quan hệ. Nếu không, chắc chắn anh sẽ không đụng đến phụ nữ đâu.
Anh giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác khiến cô nghĩ, có lẽ anh đã để ý mình rồi. Nhưng lần đó ở khách sạn, cô gần như khỏa thân đứng trước mặt anh mà anh cũng không nhìn cô một lần.
Vì vậy, Hứa Hi Ngôn luôn nghĩ việc anh không thích phụ nữ là thật.
Chơi đến gần mười giờ thì Anh Bảo buồn ngủ. Bé con bò trên người cô, ôm lấy cổ của cô.
Hứa Hi Ngôn ôm bé lên rồi nói: "Bé con buồn ngủ rồi, tôi bồng bé đi tắm rồi dỗ cho bé ngủ. Anh có thể về trước đợi tôi."
"Được."
Hoắc Vân Thâm đồng ý.
Sau khi tắm rửa rồi dỗ Anh Bảo ngủ, Hứa Hi Ngôn bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Hoắc Vân Thâm vẫn đợi mình ở phòng khách.
"Anh vẫn chưa về sao?"
"Ừm, tôi đang đợi em."
Dù gì thì một mình anh về cũng rất nhàm chán, chi bằng đợi cô cùng về.
"Hay là như vậy đi! Hôm nay anh ở phòng dành cho khách bên này được không? Anh cần gì thì tôi sang lấy giúp anh?"
Hứa Hi Ngôn đang hỏi ý kiến của anh. Cô giữ anh ở lại chủ yếu là vì thời gian xoa bóp và châm cứu khá lâu, để Anh Bảo một mình ở đây cô không yên tâm lắm.
"Được."
Chuyện tốt như vậy đốt đuốc cũng khó tìm, Hoắc Vân Thâm vui vẻ đồng ý ngay.
Trong phòng dành cho khách, Hoắc Vân Thâm nằm trên giường để Hứa Hi Ngôn xoa bóp cơ thể giúp mình.
Anh vờ như vô ý hỏi một câu: "Ba mẹ của Anh Bảo làm nghề gì vậy?"
Anh rất muốn biết, cha mẹ như thế nào mà có thể sinh ra cô bé ngoan ngoãn lanh lợi như Anh Bảo?
…