"Chú má lúm đồng tiền, chú có má lúm đồng tiền, Bảo Bảo cũng có đó! Ông ngoại nói người có má lúm đồng tiền, có uống bao nhiêu rượu cũng sẽ không say đâu. Chú ơi, chú có biết uống rượu không?"
"Biết một chút."
Hoắc Vân Thâm nhìn lên đôi má lúm đồng tiền trên khuôn mặt của cô bé, bỗng nhiên anh có cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Nhưng Hoắc Vân Thâm không hề nghĩ đến quan hệ ruột thịt, dù sao người có má lúm đồng tiền có ở khắp mọi nơi.
Bé con giống y như trong tưởng tượng của anh vậy, trên livestream thì khéo ăn khéo nói, ở ngoài đời miệng lưỡi cũng rất lanh lợi, cực kỳ khiến người khác yêu thích.
Hứa Hi Ngôn cầm theo túi lớn túi nhỏ đi vào bên trong, lúc rẽ qua góc thì nhìn thấy Anh Bảo đang đứng ở cửa, cô mới hỏi một câu: "Anh Bảo, con đã mở cửa chưa?"
"Bé Hi!"
Anh Bảo cười hi hi chạy đến chỗ cô, kéo quần áo của cô: "Bé Hi! Nhanh lên! Lại đây nhanh! Bảo Bảo giới thiệu cho bé Hi một chú đẹp trai."
Hứa Hi Ngôn: "…"
Giới thiệu cho cô một người đẹp trai à?
Con bé có nhầm hay không vậy?
Cô bị Anh Bảo kéo đến cửa căn hộ 101, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm.
Anh Bảo hưng phấn chạy đến bên cạnh Hoắc Vân Thâm, kéo cánh tay của anh rồi nói: "Bé Hi, bé Hi nhìn này, chú này là chú đẹp trai lần trước cười với Bảo Bảo ở sân bay nè."
"…"
Hứa Hi Ngôn đâu có nghĩ đến chuyện Anh Bảo và Hoắc Vân Thâm đã biết nhau từ trước rồi!
Hoặc Vân Thâm nhìn thấy Hứa Hi Ngôn cầm theo rất nhiều thứ, lập tức điều khiển xe lăn tiến lên, đỡ lấy đồ từ trong tay cô.
Hứa Hi Ngôn được rảnh tay, cô kéo Anh Bảo lại, chính thức giới thiệu: "Anh Bảo, con có biết không? Chú này là chú đẹp trai đã chu đáo chuẩn bị số Minnie kia cho con đấy!"
"Ui ui! Hóa ra chú má lúm đồng tiền chính là chú đẹp trai mà bé Hi muốn giới thiệu cho Bảo Bảo biết à! Bảo Bảo thật sự vui quá là vui."
Anh Bảo nghe xong thì cực kỳ ngạc nhiên, niềm yêu thích với Hoắc Vân Thâm cứ tăng lên vùn vụt.
Cô bé thích chú đẹp trai, chú ấy không chỉ có má lúm đồng tiền dễ nhìn mà còn chuẩn bị quà tặng cô bé thích nữa.
Hura, quả thật là chu đáo quá đi!
"Anh Bảo, con không mở cửa ra sao?"
Hứa Hi Ngôn thử mở cửa ra nhưng không được, cô quay đầu lại hỏi Anh Bảo.
"Bảo Bảo không với tới."
Anh Bảo đưa lại chìa khóa cho cô, Hứa Hi Ngôn thuận lợi mở cửa.
Lúc cô quay lại chuẩn bị đẩy Hoắc Vân Thâm, Anh Bảo đã ân cần chạy tới phía sau anh.
Cô bé cầm lấy hai tay cầm bên cạnh xe lăn, nói nhỏ bên tai Hoắc Vân Thâm: "Chú má lúm đồng tiền, Bảo Bảo đẩy chú vào nhà."
"Để cô đẩy cho!"
Hứa Hi Ngôn muốn giúp đỡ.
"Không cần! Bảo Bảo tự đẩy được!"
Nhóc con khá thấp bé, không cao bằng xe lăn, nhưng lại rất cố gắng, dốc hết sức đẩy xe lăn cho anh.
Hoắc Vân Thâm thấy cô bé không đẩy được thì ấn nhẹ vào nút chạy bằng điện, xe lăn thuận lợi di chuyển vào nhà.
Anh Bảo nghĩ rằng cô bé có thể đẩy được Hoắc Vân Thâm vào nhà, cực kỳ kiêu ngạo vỗ vỗ tay: "Bé Hi, cô xem, cô xem, Bảo Bảo có thể đẩy được chú má lúm đồng tiền vào."
"Ừ, cục cưng con giỏi thật đấy."
Vào nhà rồi, Hứa Hi Ngôn lấy lại đống đồ trong tay Hoắc Vân Thâm, mang vào phòng bếp.
Trong phòng khách, bé con và Hoắc Vân Thâm không hề có chút cảm giác xa lạ hay ngại ngùng gì, cô bé nhiệt tình tiếp đãi anh: "Chú má lúm đồng tiền ơi, chú có muốn uống nước không? Bảo Bảo có thể rót nước cho chú."
"Cảm ơn nhé, chú không khát đâu."
"Vậy chú có muốn ăn kẹo không ạ? Bảo Bảo có thể mời chú ăn kẹo. Kẹo ngọt lắm đó, là ông ngoại mua cho Bảo Bảo đấy. Còn một cái này, Bảo Bảo mời chú ăn."
Hai tay nhỏ của Anh Bảo bắt đầu lục túi tìm kẹo, nhưng cô bé tìm trong túi mấy lần vẫn không thấy, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên lẩm bẩm:
"Ơ? Lạ nhỉ! Vừa nãy rõ ràng là vẫn còn ở trong túi mà, sao bây giờ lại không thấy đâu rồi? Kẹo của Bảo Bảo đi đâu mất rồi?"
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của bé con đáng yêu, buồn cười không chịu được.