Lúc cô nhìn thấy Anh Bảo, nhóc con đang chơi thả diều, chạy tới chạy lui trong vườn hoa nhà họ Cảnh. Hứa Hi Ngôn đi đến bên cạnh ông ngoại Cảnh Hoa Đạc rồi ngồi xuống, thuận tay rót một chén trà cho ông.
"Ông ngoại, ông uống trà đi."
"Ừm."
Lúc Cảnh Hoa Đạc uống trà, ánh mắt chuyển từ chỗ Anh Bảo sang người Hứa Hi Ngôn, hỏi: "Gần đây cháu thế nào rồi? Quay phim có thuận lợi không?"
Từ trước đến giờ Hứa Hi Ngôn chỉ kể với ông mình những chuyện tốt, cô cười nói: "Vẫn rất tốt ạ, rất thuận lợi."
Cảnh Hoa Đạc không hỏi gì thêm nữa. Ông có chú ý đến tin tức của cô, biết cả scandal giữa cô và người tên là Mã Hạo Đông kia, nhưng ông sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của cháu gái mình.
Chỉ cần cô không tiếp tục qua lại với người nhà họ Hoắc, cô muốn kết bạn với ai ông cũng sẽ đồng ý.
"Ông ngoại, gần đây Anh Bảo có nghe lời không? Có nghịch ngợm lắm không ạ?"
Hứa Hi Ngôn hỏi thăm tình hình gần đây của con gái.
"Không có. Anh Bảo nhà chúng ta vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, giống như cháu lúc còn nhỏ vậy, ham học thích hỏi, cực kỳ có hứng thú với thảo dược. Có con bé ở bên cạnh, ông cảm thấy cuộc sống mỗi ngày trôi qua rất thú vị."
Cảnh Hoa Đạc cực kỳ yêu thương Anh Bảo, phần lớn là vì bé con là một đứa trẻ đáng yêu vừa hiểu chuyện, vừa thân thiết, vừa khiến người khác yêu thương, muốn không thương con bé cũng khó nữa.
Anh Bảo đang chơi thả diều, chạy một vòng trong vừa hoa. Lúc bé con quay trở lại đã nhìn thấy mẹ của mình từ đằng xa, Anh Bảo vui vẻ chạy về phía cô: "Bé Hi ơi!"
"Anh Bảo ơi…"
Hứa Hi Ngôn đứng lên, khom người xuống, dang hai cánh tay về phía cô bé. Bé con lao vào trong lòng cô giống như một chú chim bay về rừng, ôm chặt lấy cô.
Hai mẹ con thân mật với nhau một lúc, mẹ hôn con, con hôn mẹ. Sau đó Hứa Hi Ngôn buông cô bé ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, nói: "Để bé Hi xem xem nào, đứa trẻ đáng yêu nhà chúng ta có lớn hơn không nhỉ?"
Anh Bảo cười híp mắt, lộ ra hàm răng nhỏ trắng muốt, chỉ chỉ vào khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của mình:
"Bé Hi, Bảo Bảo béo lên rồi này! Ngày hôm qua con nhờ ông ngoại cân thử cho con, Bảo Bảo béo lên một cân thịt đó ạ, đều ở đây hết này."
"Ừ ừ, mẹ nhìn thấy rồi. Có nhiều thịt mẹ càng thương!"
Hứa Hi Ngôn bóp bóp cái mũi nhỏ của cô bé, nói đầy chiều chuộng.
Sau khi Anh Bảo làm nũng với mẹ xong, bỗng nhiên con bé nghiêm túc nói: "Bé Hi, mẹ có đang khó chịu không?"
"Không có đâu!"
Hứa Hi Ngôn bị hỏi thì sửng sốt, không biết vì sao con bé lại hỏi như vậy.
Anh Bảo chu môi lên, chạy đến bên cạnh ông ngoại. Bé con cầm lấy điện thoại di động của ông, dùng đầu ngón tay nhỏ bé của mình chấm chấm vẽ vẽ, sau đó chìa màn hình ra cho cô xem:
"Bé Hi, mẹ đừng lừa người nữa, Bảo Bảo không còn là con nít ba tuổi nữa đâu. Mẹ bị người ta bắt nạt! Bọn họ đều là người xấu! Bảo Bảo ghét bọn họ!"
Hóa ra Anh Bảo mở bức ảnh cô bị hất cà phê lên, bảo sao nhóc con này lại đau lòng vì cô đến vậy.
Chỉ là cô không thể tưởng tượng được, mới chỉ có một lúc thôi mà chuyện này đã bị tung lên trên mạng rồi à?
Hứa Hi Ngôn nhận lấy điện thoại từ trong tay Anh Bảo, tỉ mỉ đọc tin tức trên đó. Cô phát hiện bên dưới tin tức này đã có rất nhiều người vào xem và bình luận.
Hầu hết bọn họ nói Hứa Hi Ngôn đáng bị như vậy, thậm chí còn có người nói thẳng ra là hất cà phê là còn nhẹ đấy, đáng ra nên là Acid Sunfuric.
Nhìn thấy một loạt bình luận nói xấu, hạ nhục mình, Hứa Hi Ngôn chậc lưỡi, không nói gì cả. Cô trả lại điện thoại di động cho Cảnh Hoa Đạc, nói: "Ông ngoại, buổi chiều cháu muốn dẫn Anh Bảo qua chỗ cháu, ngày mai cháu sẽ đưa con bé về đây."
"Đi đi, đi chơi đi!" Cảnh Hoa Đạc cười nói.
Anh Bảo nghe vậy, vui vẻ vỗ tay, nhảy cẫng lên: "Tốt quá! Tốt quá! Bảo Bảo có thể ở cùng một chỗ với bé Hi rồi!"
"Ừm, gọi thêm cả mommy Tiểu Tranh của con nữa."
Hứa Hi Ngôn gõ gõ cái mũi nhỏ đáng yêu của cô bé.
"Còn cả chú Đại Trí nữa." Con bé nghĩ thêm một lúc, bổ sung một câu: "Buổi tối ăn lẩu cùng nhau được không ạ?"
…