Rất đẹp!
Ngày nào cũng đối mặt với một người đàn ông đẹp trai như vậy, bảo cô không động lòng mới lạ.
"Anh Hoắc, đã nói rồi mà, từ đêm nay tôi sẽ giúp anh xoa bóp và châm cứu. Giờ tôi sấy tóc giúp anh trước nhé!"
Hứa Hi Ngôn ép trái tim đang rung động của mình phải ổn định lại, cô đặt túi công cụ trong tay lên tủ đầu giường, chủ động đi tìm máy sấy rồi đi qua sấy tóc giúp anh trước.
Máy sấy tóc kêu ù ù, Hoắc Vân Thâm không muốn làm phiền cô nên nói: "Để tôi tự làm."
"Không có gì đâu, tôi tiện tay thôi mà."
Hứa Hi Ngôn kiên trì sấy tóc giúp anh, bàn tay cô nhẹ nhàng xuyên qua giữa những sợi tóc của anh, cảm xúc dịu dàng ấy khiến lòng người rung động.
Loại cảm giác này thật sự rất sung sướng. Hoắc Vân Thâm thoải mái nhắm hai mắt lại, thậm chí trong lòng anh còn xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ. Nếu như anh có một mái tóc dài thì tốt quá, cô có thể sấy cho anh lâu hơn một chút!
Sau khi sấy tóc xong, Hứa Hi Ngôn tắt máy sấy đi rồi đẩy anh đến cạnh giường: "Anh Hoắc, anh lên giường nằm đi."
Hoắc Vân Thâm hơi ngượng ngùng hỏi: "Tôi có cần phải thay quần áo trước không?"
"Không cần đâu, lúc xoa bóp và châm cứu, tốt nhất là anh cởi hết quần áo ra!"
Thái độ của Hứa Hi Ngôn rất nghiêm túc. Khi cô khoác áo blouse vào, cô thật sự coi mình là một bác sĩ còn anh là bệnh nhân của cô.
Cởi hết?
Hoắc Vân Thâm không chắc chắn lắm, có cần cởi cả quần trong không?
Có lẽ hiểu được sự nghi ngờ của anh, cô nói: "Cởi áo khoác tắm ra là được. Có cần tôi đỡ anh dậy không?"
"Không cần đâu."
Hoắc Vân Thâm kéo tay vịn được chế tạo đặc biệt ở đầu giường, hai tay anh hơi dùng sức, kéo mình lên trên giường rồi nằm xuống.
Hứa Hi Ngôn lấy dụng cụ châm cứu ra. Ông ngoại cô đã đưa cho cô một bộ kim châm, bình thường cô vẫn có thói quen mang theo nó bên cạnh.
Sau khi Hứa Hi Ngôn tiêu độc cho kim châm, cô bắt đầu dùng ngón tay ấn lên người Hoắc Vân Thâm, tìm kiếm huyệt vị.
Châm cứu là phương pháp chữa bệnh của Đông y, vừa phức tạp lại khó học, chỉ cần sai một chút thôi cũng rất có khả năng biến người đang khỏe thành người bị liệt.
Nhưng từ nhỏ Hứa Hi Ngôn đã học thuộc các huyệt vị từ ông ngoại, cô rất thông thạo các phương pháp châm cứu được ông mình truyền lại.
Bắt đầu từ huyệt Thiên Trung, sau đó đến huyệt Thiên Xu, huyệt Trung Viện, huyệt Khí Hải… Tất cả các huyệt chính trong cơ thể đều phải được châm vào.
Cô xuống tay nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, động tác nhanh chóng, chỉ khi kim châm đâm vào trong da thịt, anh mới cảm thấy hơi tê.
"Đau không?"
"Hơi hơi."
"Chỗ này tê hay đau thế?" Mỗi khi đâm vào một huyệt vị, cô đều hỏi cảm giác của anh.
"Có hơi tê."
"Bây giờ thì sao?" Cô đâm vào huyệt vị trên hai đùi anh.
"Không có cảm giác gì."
Không có cảm giác gì cũng phải đâm, để kích thích thần kinh của anh.
Hoắc Vân Thâm nằm trên giường, nhìn khuôn mặt vô cùng tập trung của Hứa Hi Ngôn. Anh cảm nhận được ngón tay của cô đụng vào da thịt của mình, khi cô tìm kiếm huyệt vị và châm vào người anh.
Cảm giác này rất tốt, rất dịu dàng!
Hứa Hi Ngôn vô cùng tập trung tìm kiếm huyệt vị, đôi mắt trong suốt sáng rực của cô giống như viên đá quý đẹp nhất trên thế giới.
Cô cẩn thận châm kim lên các huyệt vị từ trên người xuống đến dưới ngón chân anh, cả hai bên sườn cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần tầm mắt cô lướt qua gần đùi của anh, Hứa Hi Ngôn đều phải buộc bản thân chuyên tâm làm việc của mình, không được nhìn.
Cô cẩn thận xoay kim châm một vòng, đến khi đủ giờ thì cô gỡ hết châm xuống.
"Anh Hoắc, xoay người lại, để lưng lên trên." Hứa Hi Ngôn nói.
Hoắc Vân Thâm không nói gì, nghe thấy cô nói, hai tay anh dùng sức lật người lại, nằm úp lên giường.
Hứa Hi Ngôn bắt đầu ghim châm lên lưng anh theo trình tự vừa rồi, từ trên xuống dưới, đến khi đủ giờ thì lại gỡ châm xuống.
"Lấy châm ra hết rồi, bây giờ bắt đầu xoa bóp."
…