"Tổng Giám đốc Sở, tôi đã nói gì? Một vừa hai phải thôi! Bây giờ thì tốt rồi, diễn viên của tôi xảy ra chuyện! Anh nói phải làm sao bây giờ?"
Sở Vũ Hách nhàn nhã đứng lên, phủi phủi áo vest của mình: "Ông là đạo diễn, đương nhiên ông phải chịu trách nhiệm toàn bộ về đoàn làm phim của mình rồi. Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này ông cũng không giải quyết được sao?"
Thấy hắn ta phủi sạch trách nhiệm, Hoàng Quốc Cường tức giận nói:
"Tổng Giám đốc Sở, tôi vốn đang chỉ đạo rất tốt, thế mà anh vừa tới đã bắt đầu hoa tay múa chân."
"Tôi khuyên anh thì anh không nghe, bây giờ xảy ra chuyện thì anh lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi?"
"Nếu như Tổng Giám đốc Sở có thái độ này, tôi thấy bộ phim này không cần quay tiếp nữa."
"Tổng Giám đốc Sở anh muốn đi tìm ai thì cứ việc! Hoàng Quốc Cường tôi không làm!"
Hoàng Quốc Cường cũng coi như là một người có tiếng nói trong giới đạo diễn. Ông ta làm người cũng có nguyên tắc giới hạn của mình, đúng sai rõ ràng.
Chuyện ngày hôm nay ông ta đã sớm nhận ra, Sở Vũ Hách đang trả thù Cảnh Hi giúp cho Hứa Tâm Nhu.
Nhưng thấy Sở Vũ Hách là nhà đầu tư, ông ta không tiện nói gì cả.
Thế nhưng bây giờ mọi chuyện vỡ lở, thấy những người kia muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu mình, ông ta chỉ có thể nói một câu: Không có cửa đâu!
Hoàng Quốc Cường và Sở Vũ Hách xảy ra hiềm khích, cả hai bỏ đi. Toàn bộ nhân viên đoàn làm phim và diễn viên đều trợn tròn mắt, lần này phải làm sao?
Bộ phim này phải tốn rất nhiều tiền mới được quay, giờ mới bắt đầu, chẳng lẽ phải giải thể sao?
...
Bên kia, sau khi Mã Hạo Đông ẵm Hứa Hi Ngôn lên xe, anh ta nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Cấp cứu xong, bác sĩ chuẩn đoán Hứa Hi Ngôn vì áp lực nên bị choáng.
Cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Lúc Hứa Hi Ngôn tỉnh lại, ngoài trời đã tối. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Mã Hạo Đông đang ngồi ở mép giường.
"Anh Đông?"
"Cảnh Hi, cô tỉnh rồi?"
Mã Hạo Đông thấy cô tỉnh thì yên tâm không ít.
"Ui..." Hứa Hi Ngôn cố gắng ngồi dậy nhưng ngực đau đến mức phải xuýt xoa. Cô ngã lại xuống giường: "Anh Đông, tôi đang ở đâu vậy?"
"Cô đừng lộn xộn! Cô đang bị thương, cần nằm nghỉ ngơi cho khỏe."
Mã Hạo Đông đè Hứa Hi Ngôn lại, nói cho cô nghe: "Bây giờ cô đang ở bệnh viện, lúc cô quay phim đã bị ngất đó biết không?"
Đôi mày rậm của Mã Hạo Đông nhíu chặt lại. Giờ anh ta nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu lúc đó mình không đến thì sao?
Những người kia sẽ xử lí cô ấy thế nào?
"Tôi bị ngất?"
Hứa Hi Ngôn chỉ biết đến cuối cùng, cô đau đến mức tối sầm mặt mũi, không biết gì hết. Không ngờ lại bị ngất nghiêm trọng như vậy.
"Ừm, nếu tôi không đưa cô tới bệnh viện kịp lúc, cái mạng nhỏ của cô sẽ không còn nữa biết chưa hả?"
Mã Hạo Đông nói một cách nghiêm túc.
"Cảm ơn. Anh Đông quả là anh em tốt. Đại ân đại đức của anh, tôi đây không bao giờ quên."
Hứa Hi Ngôn dùng giọng điệu khôi hài trả lời.
"Coi như cô đã nợ tôi một mạng nhỏ. Tôi phải suy nghĩ thật kỹ xem nên bắt cô báo đáp thế nào."
Mã Hạo Đông ra vẻ một cậu ấm ngang ngạnh, xoa cằm nói.
"Anh nhớ suy nghĩ cho kỹ nha. Ngoại trừ việc bắt tôi lấy thân báo đáp, những chuyện khác tôi đều đồng ý." Hứa Hi Ngôn cười nói.
Mã Hạo Đông nghiêm túc nhìn chằm chằm cô một lúc, nghĩ ra một ý kiến hay: "Đợi cô khỏe lại, phải đại chiến ba trăm hiệp với tôi đó."
Anh ta đang nói đến việc chơi game online, yêu cầu này thật sự là quá thấp.
Hứa Hi Ngôn vui vẻ đáp ứng: "Được! Tôi đồng ý với anh."
Hai người trò chuyện chưa bao lâu, điện thoại của Mã Hạo Đông đột nhiên vang lên không ngừng. Hứa Hi Ngôn hỏi anh ta: "Anh Đông, sao anh không nghe máy đi?"
"Không sao đâu, là người quản lí của tôi gọi, giục tôi trở về quay phim ấy mà."
Mã Hạo Đông không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Anh ta không chịu liên lạc với người quản lí và đoàn làm phim, chỉ muốn ở lại chăm sóc Hứa Hi Ngôn.
Nhưng cô không muốn mình làm trễ tiến độ quay phim của anh ta, bèn khuyên nhủ: "Anh Đông, anh quay lại phim trường đi. Bây giờ tôi không sao rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện bảo bạn thân qua với tôi."