Mạnh Cẩm Tâm đá văng Yêu Nguyệt, khiến cô lăn dọc theo bậc thềm ra khỏi đình nghỉ mát.
Cảnh này quay rất thuận lợi, đạo diễn Hoàng Quốc Cường trực tiếp kêu "Cắt": "Rất tốt! Ánh mắt Tâm Nhu rất thích hợp. Cô kia, lăn cũng tốt lắm! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
Câu "lăn cũng tốt lắm" đúng là đang khen Hứa Hi Ngôn, nhưng sao thấy cạn lời với đạo diễn Hoàng quá đi!
Ngay cả tên Hứa Hi Ngôn cũng không gọi được, đùa nhau à!
Cô bò từ dưới đất dậy. Kỳ Lệ Á tới đỡ cô, hỏi một câu: "Không sao chứ, Cảnh Hi?"
"Không sao đâu, cô Kỳ. Hồi trước em là diễn viên đóng thế, mấy động tác này với em mà nói thì bình thường như cơm bữa."
Hứa Hi Ngôn phủi phủi bụi trên người, cười rạng rỡ.
"Sau này không cần gọi chị bằng cô Kỳ nữa, cứ gọi chị Kỳ như mọi người là được rồi!"
Sau thời gian đóng phim và làm việc chung với nhau, ấn tượng của Kỳ Lệ Á đối với Hứa Hi Ngôn càng ngày càng tốt. Cô rất thích tuổi thanh xuân đầy sức sống và tinh thần lạc quan, tích cực vươn lên của Hứa Hi Ngôn.
"Em có thể trực tiếp kêu chị là chị Kỳ thật ạ?"
Hứa Hi Ngôn vừa mừng vừa lo, bởi vì giữa cô và Kỳ Lệ Á cách nhau rất xa.
Kỳ Lệ Á là đàn chị đi trước, là thần tượng của cô. Còn cô chỉ là một fan nhỏ, có thể được đóng chung với thần tượng của mình là Hứa Hi Ngôn đã rất hài lòng và trân trọng rồi.
"Đương nhiên là thật. Em gọi chị là chị Kỳ, chị còn vui nữa đó. Cứ kêu bằng cô làm chị thấy mình già quá."
Kỳ Lệ Á nói đùa.
"Vậy em cung kính không bằng tuân mệnh. Chị Kỳ."
Hai cô gái đều cười, cùng nhau quay về phòng hóa trang để trang điểm lại.
Từ khi làm việc chung với nhau, Hứa Hi Ngôn thật lòng cảm thấy Kỳ Lệ Á là một người cực kỳ tốt, là mẫu người trong nóng ngoài lạnh điển hình. Cô ấy không hề tỏ ra tự cao tự đại, luôn làm người ta cảm thấy thoải mái.
Trợ lí đang bận chỉnh sửa lại trường quay, các diễn viên cũng trang điểm lại để chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo. Thế nhưng đúng lúc này, Sở Vũ Hách lại tới.
Ông chủ lớn của bên chủ đầu tư đến, đạo diễn Hoàng Quốc Cường lập tức nghênh đón nhiệt tình. Các nhân viên trong đoàn và các diễn viên nghe nói Tổng Giám đốc Sở tới, ai nấy đều sôi nổi nhìn sang.
Triệu Nhuế Kỳ lập tức chạy đến nịnh bợ Hứa Tâm Nhu: "Chị Tâm Nhu, Giám đốc Sở tới xem chị diễn kìa. Ôi chao, tình cảm giữa chị và Giám đốc Sở thật là thắm thiết quá đi. Hôm qua anh ấy vừa đem đồ ăn ngon cho mọi người, hôm nay lại đích thân tới phim trường thăm chị. Tình cảm tốt thiệt đó nha!"
Lòng hư vinh của Hứa Tâm Nhu được thỏa mãn. Trong lòng cô ta rất đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ khiêm tốn, nở nụ cười hiền lành, ánh mắt thì luôn nhìn về phía người đàn ông anh tuấn cao lớn trong đám đông.
Sở Vũ Hách đối mắt với Hứa Tâm Nhu, hai người nhìn nhau một lúc. Sau đó hắn ta bắt đầu khen ngợi các nhân viên trong đoàn phim rồi hỏi thăm tiến độ quay phim như thế nào. Cuối cùng, hắn ta còn yêu cầu kiểm tra những nội dung đã quay xong.
Đạo diễn Hoàng bảo nhân viên quay phim chiếu lại các cảnh đã quay. Sau khi xem xong, Sở Vũ Hách chỉ vào máy quay rồi nói: "Cảnh thứ 47 quay chẳng ra gì hết. Làm lại!"
Hoàng Quốc Cường: "..."
Sao ông ta cảm thấy chén cơm đạo diễn này càng lúc càng khó ăn vậy?
Hôm trước Tổng Giám đốc Hoắc tới chỉ đạo quay phim, hôm nay lại là Tổng Giám đốc Sở đích thân ra trận. Hai ông chủ lớn này hẹn nhau đến đây thay phiên hành hạ mình hay gì?
Mặc dù trong lòng đang âm thầm phê bình nhưng nếu như ông chủ lớn đã lên tiếng, Hoàng Quốc Cường chỉ đành phải bảo trợ lí trường quay dọn đạo cụ ra, quay lại cảnh thứ 47.
Hứa Tâm Nhu thấy Sở Vũ Hách yêu cầu quay lại cảnh thứ 47 thì nghĩ thầm, tốt, rất tốt, suy nghĩ của Sở Vũ Hách giống mình thật đấy.
Cuối cùng Hứa Tâm Nhu cũng cảm thấy hôm nay Sở Vũ Hách ra dáng một người đàn ông, biết lợi dụng quay phim để trút giận giúp cô ta.
Hứa Tâm Nhu còn đang buồn vì không tìm được lí do nào để dạy dỗ con ả hèn hạ kia đây!
Cô ta mừng thầm trong lòng, mong đợi màn kịch này diễn ra nhanh một chút. Trong khi đó, cô ta còn căn dặn Văn Lệ chuẩn bị cho mình một thứ.
...