Sau khi ra khỏi phòng khám Đông y, tâm trạng Hoắc Vân Thâm mịt mờ vô định.
Trong lòng anh đau khổ nhưng không hề biểu hiện ra mặt, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt coi nhẹ mọi thứ, nhưng lại nhìn rõ thế sự.
Sau khi anh lên xe một lát đã thấy Hứa Hi Ngôn chạy từ phòng khám Đông y ra, trên tay cô còn cầm đủ thứ túi lớn túi nhỏ.
Dịch Tiêu mở cửa xe, giúp cô cất đồ vào bên trong. Hứa Hi Ngôn lên xe, ngồi bên cạnh Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nhìn mấy cái bịch có in chữ "Phòng khám Đông y" trên đó, tò mò hỏi: "Em cầm gì mà nhiều vậy?"
"Anh Hoắc, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ làm bác sĩ điều trị chính cho anh. Anh có thể gọi tôi là bác sĩ Cảnh, đây là chứng chỉ bác sĩ Đông y của tôi."
Hứa Hi Ngôn vừa cười vừa giải thích, đưa chứng chỉ hành nghề cho Hoắc Vân Thâm.
Anh nhìn chứng chỉ hành nghề, vô cùng ngạc nhiên: "Em vừa nói là, em sẽ giúp tôi điều trị sao?"
"Ừ, đúng thế."
Hứa Hi Ngôn tràn đầy tự tin: "Sau này mỗi ngày tôi sẽ giúp anh xoa bóp, mỗi tuần châm cứu hai lần, nếu kiên trì nhất định sẽ có hiệu quả."
Sau đó, cô mở mấy túi đồ ra, tiếp tục giới thiệu: "Đây là dụng cụ châm cứu tôi lấy từ phòng khám của ông ngoại, còn có cả thuốc bắc nữa."
Hứa Hi Ngôn giới thiệu xong thì phát hiện Hoắc Vân Thâm đang nhìn mình bằng ánh mắt điềm tĩnh mà sâu xa.
Cô cười hì hì, vỗ ngực nói: "Sau này, bác sĩ Cảnh tôi sẽ chịu trách nhiệm điều trị cho anh! Ha ha."
"Em?"
"Sao đây? Anh không tin tưởng tay nghề của tôi à?"
Hứa Hi Ngôn nghiêng đầu, đôi mắt tròn trong suốt như đang cười, dịu dàng chăm chú nhìn anh.
"Không phải, tôi..."
Không đợi anh nói xong, Hứa Hi Ngôn đã nắm lấy hai tay anh, nghiêm túc nói: "Anh Hoắc, hãy tin tôi! Tôi đã được ông ngoại truyền nghề rồi, kỹ thuật châm cứu và xoa bóp của tôi do chính tay ông ngoại chỉ dạy. Lúc nãy tôi đã nói với ông, sau này, tôi bao thầu anh!"
Hoắc Vân Thâm: "..."
Cô ấy bao thầu anh? Bao thầu? Bao?
Tại sao anh cứ thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Sau đó Hứa Hi Ngôn lại nói: "Tôi nói anh nghe, không chỉ bao thầu anh thôi đâu, tôi còn đánh cược với ông ngoại một ván nữa. Nếu tôi có thể chữa khỏi cho anh thì ông tôi phải bỏ qua mọi thành kiến với người nhà họ Hoắc."
"Cảm ơn em, làm phiền em rồi."
Cô đã vì anh mà đánh cược với ông ngoại?
Hoắc Vân Thâm vô cùng cảm động. Hứa Hi Ngôn đã vì anh mà cố gắng làm nhiều việc như vậy, anh nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ.
"Anh đừng nghĩ là làm phiền tôi, đối với tôi mà nói, đây chỉ là mấy việc châm kim với đấm bóp đơn giản, chẳng đáng gì đâu. Nếu như tôi có thể chữa khỏi cho anh thì còn có thể coi như tôi đã làm một việc tốt mà!"
Hứa Hi Ngôn hào sảng nói. Lúc cô nói nhận bao thầu Hoắc Vân Thâm, giọng điệu vô cùng có trách nhiệm.
Nếu như sau này việc trị liệu cho anh đều do cô đảm nhận thì đối với anh mà nói, có thể giảm bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng mà...
"Để em tự tay xoa bóp châm cứu cho tôi... Việc này không nên đâu."
Hoắc Vân Thâm quả thật hơi khó xử ngượng ngùng. Phải biết rằng, lúc xoa bóp cần phải tiếp xúc da thịt, làm châm cứu lại càng phải gì gì đó, ví dụ như phải cởi quần ra...
Ặc... Phải phơi bày cơ thể ngay trước mặt người mình yêu thương... Đây không phải chuyện hết sức đau khổ sao?
"Có gì mà nên với không nên chứ? Anh đừng ngại, anh cứ coi tôi là bác sĩ là được. Anh nghĩ kỹ mà xem, nếu như tôi có thể chữa khỏi cho anh, anh có thể đứng lên được, món nợ của tôi và anh có thể sớm được giải quyết. Anh nói xem có phải vậy không?
Thật ra Hứa Hi Ngôn không suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ một lòng muốn giúp Hoắc Vân Thâm điều trị, muốn anh khỏi càng sớm càng tốt.
Chỉ cần anh khỏe lại, cô cũng không còn món nợ một tỷ kia nữa.
Hoắc Vân Thâm: "..."