Mọi người nghĩ tới chuyện đó thì không khỏi rùng mình, không thể nào không thể nào...
Nếu như con trai cưng, em trai ngoan được họ yêu thương từ nhỏ đến giờ mà lệch lạc giới tính, đời sau của nhà họ Hoắc sẽ không còn hi vọng nữa.
Hoắc Vân Thâm đồng ý ở lại đến hết Chủ nhật. Đoàn làm phim của Hứa Hi Ngôn gọi điện tới, nói là buổi chiều Hứa Tâm Nhu có diễn thêm vài cảnh, yêu cầu cô tới đó.
"Đi thôi, Diệp Tầm, tôi tiễn cậu ra cửa."
Hoắc Vân Thâm xoay người lăn xe ra ngoài. Hứa Hi Ngôn cười tạm biệt mấy người phụ nữ trong nhà, sau đó đuổi theo anh.
Trên đường đi ra ngoài, cô đi sau đẩy xe lăn cho anh. Anh khẽ hỏi cô: "Em chơi đàn violon tốt như vậy, sao không nói cho tôi biết?"
Hứa Hi Ngôn cười trả lời: "Anh cũng đâu có hỏi tôi đâu nhỉ!"
"Được rồi!" Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn cô, hỏi: "Em nói xem, em còn chuyện gì mà tôi không biết nữa không?"
Hứa Hi Ngôn suy nghĩ một chút, hình như cô cũng chỉ giấu anh chuyện Anh Bảo là con gái anh thôi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói cho anh biết, thế nên cô lắc đầu một cái: "Không có đâu! Chuyện gì của tôi anh cũng biết hết rồi, làm gì còn bí mật nào nữa?"
"..." Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Thâm lấp lánh ánh sáng. Anh nhìn cô chằm chằm, mình biết hết mọi chuyện của cô ấy hồi nào chứ?
Hình như anh chưa từng thật sự hiểu rõ cô.
Ví dụ như, năm năm trước cô xuất ngoại rồi đi đâu?
Lúc đó cuộc sống của cô thế nào?
Anh hoàn toàn không biết.
Thấy Hoắc Vân Thâm im lặng, Hứa Hi Ngôn chủ động giải thích: "Anh hỏi tại sao tôi biết chơi đàn violon hả. Nói cho anh nghe, bởi vì trước đây mẹ tôi chính là một nghệ sĩ chơi đàn violon. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã lớn lên trong tiếng đàn của bà. Khi tôi lớn hơn một chút, bà ấy đã dạy tôi chơi đàn violon. Có thể nói, mẹ tôi chính là người thầy dạy âm nhạc đầu tiên của tôi."
"Mẹ em là nghệ sĩ chơi đàn violon?"
Hoắc Vân Thâm nghĩ đến vợ Hứa Tấn Sơn là Tô Nhụy. Anh biết rõ Tô Nhụy, bà ta chơi mạt chược rất thông thạo nhưng chưa từng nghe nói bà ta biết chơi đàn violon.
"Ừm, Cảnh Như Nguyệt, anh nghe qua cái tên này chưa?"
"Cảnh Như Nguyệt?" Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm lóe lên ánh sáng. Tất cả mọi người trong giới âm nhạc đều biết hai mươi, ba năm trước từng có một nghệ sĩ vĩ cầm năng lực thần kỳ, người đó chính là Cảnh Như Nguyệt.
Hoắc Vân Thâm thật sự không ngờ Hứa Hi Ngôn chính là con gái của Cảnh Như Nguyệt: "Đừng nói với tôi mẹ của em là Cảnh Như Nguyệt nhé?"
"Đúng vậy, không phải bà ấy thì còn ai nữa chứ?"
Hứa Hi Ngôn cong môi lên, nở một nụ cười xinh đẹp.
Trong lòng Hoắc Vân Thâm rất kinh ngạc, anh không nhịn được hỏi cô: "Nếu mẹ em là Cảnh Như Nguyệt, vậy sao ba em lại nói với tôi Tô Nhụy là mẹ em, còn Hứa Tâm Nhu là chị ruột em?"
À... Hèn gì Hoắc Vân Thâm quan tâm đến nhà họ Hứa như vậy.
Tên khốn khiếp Hứa Tấn Sơn kia lại bịa đặt mấy lời này để lừa gạt anh.
Hứa Hi Ngôn không thể nào nói rõ hết mọi chuyện phức tạp trong nhà họ Hứa cho anh nghe được. Cô cụp mắt xuống, chỉ có thể nói sơ lược ngắn gọn: "Ông ta nói dối là vì không muốn nhắc tới mẹ tôi với người ngoài. Ông ta cảm thấy mẹ tôi là một nỗi sỉ nhục trong cuộc đời mình."
Hoắc Vân Thâm có biết một ít chuyện của Cảnh Như Nguyệt. Khi bà đang phát triển trong giới âm nhạc thì đột nhiên từ bỏ, lấn sân sang làng showbiz.
Anh cũng biết, đêm trước khi bà nhận giải thì bị khui ra một loạt scandal, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Trong mắt người ngoài, những chuyện cũ đó cũng chẳng có gì vinh dự, Hứa Tấn Sơn muốn giấu giếm cũng là lí do chính đáng.
Thấy nét mặt của Hứa Hi Ngôn buồn bã, Hoắc Vân Thâm đoán có lẽ mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của cô. Anh vội vàng an ủi: "Xin lỗi em, tôi không nên hỏi nhiều như vậy. Em không sao chứ?"
...