Hứa Hi Ngôn thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp được Artemis, đầu cô gần như nóng lên, vội vàng đứng dậy nói với ông nội Hoắc:
"Ngài Hoắc, lúc nãy cô Tiết Nhã Đình độc tấu đàn violon thật sự là tuyệt vời. Tiếng đàn hệt như âm thanh trên thiên giới, khiến người ta vừa nghe xong thì khó có thể quên được."
Tiết Nhã Đình ở trong đám người chợt nghe thấy thiếu niên tóc bạc khen mình kéo đàn violon tốt, trong lòng cảm thấy rất vui mừng và bất ngờ.
Cô ta luôn cảm thấy rất tự tin về kỹ thuật kéo đàn violon của mình. Trong khắp Bái Kinh này, sợ rằng rất khó có thể tìm ra người có kỹ thuật cao hơn cô ta.
Hứa Hi Ngôn tiếp tục nói: "Chắc ngài Hoắc không biết, hôm nay cậu Vân Thâm cũng đã chuẩn bị đàn cho ngài một bài để chúc thọ."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Anh thật sự rất muốn hỏi Hứa Hi Ngôn, cô định làm gì vậy?
Cô đang bán anh sao?
Anh đã thề trước mặt Hoắc Cảnh Đường, vĩnh viễn sẽ không đánh đàn trước mặt ông nội rồi!
Trên gương mặt của Hoắc Tuân lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hả, thật sao? Vân Thâm, đã nhiều năm rồi ông nội không được nghe cháu đánh đàn đó!"
Lúc ông cụ Hoắc nói lời này, đôi mắt mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng không thể giấu được. Từ nhỏ cháu nội của ông ấy đã là một thiên tài, rất có tài năng trong phương diện âm nhạc.
Chỉ tiếc rằng sau đó không biết vì lí do gì, anh không chịu chạm vào nhạc cụ nữa.
Hoắc Vân Thâm lo lắng nhìn Hoắc Cảnh Đường, lại dùng âm thanh mà người khác không thể nghe thấy khẽ hỏi Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, em muốn làm gì vậy?"
Hứa Hi Ngôn chỉ cười khẽ, sau đó vỗ vào vai anh: "Yên tâm đi, tôi sẽ không gài bẫy anh đâu, lát nữa tôi sẽ hợp tấu với anh."
"..."
Đương nhiên anh biết cô sẽ không hại mình, thế nhưng điều anh đang lo là cô có biết chơi nhạc cụ hay không?
Nói cái gì mà hợp tấu với anh chứ?
Đùa cái gì vậy?
Không lâu sau, Hoắc Tuân sai người mang một cái piano màu trắng đến đây, đặt ở giữa phòng khách. Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm đến trước đàn piano, gật đầu với anh một cái, sau đó lại đi đến trước mặt Tiết Nhã Đình.
Đột nhiên nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đi về phía mình, trái tim của Tiết Nhã Đình đập thình thịch thình thịch.
Nam thần đã đến rồi, cô ta thật sự rất căng thẳng, căng thẳng đến mức sắp không thở nổi nữa.
Hứa Hi Ngôn đi tới trước mặt cô ta, đầu tiên là mỉm cười rồi hỏi cô ta với vẻ vô cùng lịch lãm: "Cô Tiết Nhã Đình, xin hỏi tôi có thể mượn cây đàn violon lúc nãy mà cô dùng được không?"
Không ngờ "anh ấy" cũng biết kéo đàn violon, thấy nam thần mượn đàn violon của mình, đương nhiên Tiết Nhã Đình vô cùng sẵn lòng.
Tiết Nhã Đình kích động đến mức đỏ cả mặt, vui mừng đưa cây đàn violon của mình cho "anh ấy".
Hứa Hi Ngôn nhận lấy đàn, nói lời cảm ơn rồi xoay người đi về phía Hoắc Vân Thâm.
Ánh mắt của Tiết Nhã Đình đượm chút si mê, cô ta vẫn còn mê muội trong nụ cười lạnh lùng như ánh trăng trên núi vào ngày đông của Hứa Hi Ngôn lúc nãy.
Hứa Hi Ngôn đứng đối diện với Hoắc Vân Thâm, hai người chỉ cần ngẩng đầu lên thì lập tức có thể nhìn thấy lẫn nhau. Cô đứng thẳng lại, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Artemis một lúc, mang theo cảm giác cực kỳ quý trọng.
Lấy được đàn của mẹ, trong lòng Hứa Hi Ngôn tràn đầy cảm xúc phức tạp, không thể nói ra được sự kích động trong lòng mình. Sau khi mẹ qua đời, cây đàn này vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cô.
Thấy vật nhớ người, nhìn thấy Artemis sẽ làm cho cô nhớ đến dáng vẻ lúc còn sống của mẹ mình.
Hứa Hi Ngôn kiềm nén tình cảm nhung nhớ của mình lại, sau đó kẹp cây đàn violon vào cằm, tay phải giơ cây vĩ lên.
Cây vĩ đặt lên trên dây đàn liền hóa thành chuồn chuồn lướt nước lao qua mặt hồ, nhẹ nhàng mà linh động, những nốt nhạc duyên dáng cũng theo đó mà phát ra.
Ngay từ khi những âm điệu đầu tiên vang lên, người chuyên nghiệp liền có thể nghe ra cô chính rất thành thạo trong việc diễn tấu.
Trong đôi mắt đào hoa của Hoắc Vân Thâm lóe lên cảm xúc khó có thể tin được. Anh không ngờ Hứa Hi Ngôn lại kéo đàn violon tốt như vậy, so với Tiết Nhã Đình ban nãy thì kỹ thuật của cô chỉ hơn chứ không kém.