Hoắc Cảnh Đường đứng bên cạnh mẹ mình nhìn ông cụ thiên vị Hoắc Vân Thâm, tuy ngoài mặt anh ta nở nụ cười nhưng thật ra trong lòng đã vô cùng chán ghét và căm hận.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng như vậy.
Mỗi lần anh ta muốn biểu hiện cho ông nội xem thì Hoắc Vân Thâm luôn có thể bất ngờ chiếm được niềm vui của ông.
Anh ta thi được 99 điểm, Hoắc Vân Thâm lại thi 100 điểm. Anh ta thi được 100 điểm, Hoắc Vân Thâm dựa vào thành tích ưu tú của mình mà được nhảy lớp...
Trong lòng của ông nội, Hoắc Vân Thâm luôn là thiên tài, là thần đồng không ai có thể với tới. Cho dù Hoắc Cảnh Đường anh ta nỗ lực đến mấy cũng không bao giờ được ông nội coi trọng.
Giờ phút này, không ai có thể biết được suy nghĩ trong lòng Hoắc Cảnh Đường, ngay cả Hoắc Vân Thâm cũng chưa bao giờ hiểu rõ người anh họ này của mình.
Hoắc Vân Thâm có thể trở về nhà, đồng thời còn làm cho ông nội hài lòng khiến ba của anh là Hoắc Chấn và mẹ anh Trần Vân Lộ đều cảm thấy rất vui.
Cũng may là Hoắc Vân Thâm đã trở về, hôm nay còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là nhường cơ hội cho những thiên kim tiểu thư đang có mặt ở đây được biểu diễn tài nghệ, xem sau đó Hoắc Vân Thâm có vừa ý ai hay không.
Sau khi vợ chồng Hoắc Chấn và ông ông cụ Hoắc nhìn nhau, liền bắt đầu chuyển sang giai đoạn nhận lời chúc thọ từ khách khứa.
Liên tục có rất nhiều tiểu thư trình diễn tài nghệ của mình. Có người đưa cho ông cụ Hoắc một bức tranh Trung Quốc mà mình tự vẽ, người khác lại tặng cho ông một bức tranh thêu Bách Thọ Đồ, còn có người lại tặng cho ông ấy một bình gốm mình tự tay chế tạo.
Tóm lại, những thứ đó đều có thể biểu hiện tài nghệ của các cô gái này.
Hoắc Vân Thâm yên tĩnh quan sát, anh cho rằng đây là buổi xem mắt dành cho Hoắc Cảnh Đường nên chỉ xem mình là một khán giả thôi.
Hứa Hi Ngôn cùng Hoắc Vân Thâm thưởng thức những màn trình diễn tài nghệ của những người kia, cô không nhịn được mà trêu ghẹo: "Ôi chao, tôi cảm thấy thật giống như đang tuyển phi tần cho Hoàng đế vậy đó!"
Hoắc Vân Thâm cười nói: "Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, anh Cả của tôi cũng là người đàn ông ưu tú có tài năng xuất chúng. Anh ấy muốn tuyển chọn bạn đời, đương nhiên phải cân nhắc đến chuyện môn đăng hộ đối, tài đức và vẻ ngoài, mọi thứ đều phải suy xét đến."
Ở trong lòng Hoắc Vân Thâm, Hoắc Cảnh Đường chính là một trong những người anh hùng mà anh sùng bái, là tấm gương của anh. Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn rất kính trọng anh Cả của mình.
Hứa Hi Ngôn đặt cằm lên đầu vai của Hoắc Vân Thâm, thuận miệng nói tiếp một câu: "Vậy còn anh? Sau này anh chọn vợ cũng sẽ phô trương như vậy sao?"
Đột nhiên nghe cô hỏi như vậy, gò má của Hoắc Vân Thâm không khỏi nóng lên. Tuy rằng trong lòng hơi hoảng hốt, thế nhưng anh vẫn cố bình tĩnh mà nói với cô: "Không đâu. Nếu tôi tìm người yêu thì chỉ cần tìm người tôi thích là được."
"Vậy anh thích kiểu người như thế nào?"
Hứa Hi Ngôn không muốn sống mà hỏi tiếp một câu nữa.
"..." Hoắc Vân Thâm xấu hổ không dám trả lời, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Người anh thích chính là em đó, đồ ngốc!
Khoảng cách giữa Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm quá gần, hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau giống như là đang kề tai nói nhỏ vậy. Hình ảnh như thế thực sự quá cay mắt.
Ở đây có không ít người đều mang ánh mắt tò mò nhìn về phía thiếu niên tóc bạc.
Hứa Hi Ngôn vô ý liếc nhìn Hoắc Tam Nghiên đang ở vị trí đối diện hơi chếch với cô một tí, phát hiện Hoắc Tam Nghiên vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt đó tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu một cách trần trụi.
Hứa Hi Ngôn bị ánh mắt của cô ấy nhìn đến nỗi giật bắn người. Bỏ qua ánh mắt đó, Hứa Hi Ngôn lại chú ý đến người đàn ông đang mặc âu phục màu đỏ rượu bên cạnh Hoắc Tam Nghiên, luôn cảm thấy người này rất quen mặt.
Hứa Hi Ngôn lặng lẽ hỏi Hoắc Vân Thâm: "Anh Hoắc, anh nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đỏ rượu kia đi, có giống ngài Donald của Công ty Giải trí Cảnh Duyệt không?"
Hoắc Vân Thâm: "..."
Không phải là giống, rõ ràng đó là anh ta!
Thế nhưng Hoắc Vân Thâm lại không thể nói giống, nếu không Công ty Giải trí Cảnh Duyệt mà anh tốn biết bao nhiêu công sức thành lập bị lộ tẩy thì sao?
...