Hoắc Tam Nghiên cơm nước no nê, xoa xoa bụng ợ một cái, sau đó hỏi một cách tượng trưng: "Để chị rửa bát giúp em nhé?"
"Không cần."
Hoắc Vân Thâm chỉ hi vọng chị mình có thể về nhanh chút thôi.
"Chao ôi, em trai của chị vẫn biết thương chị mà. Em biết chị mệt mỏi cả ngày nên không muốn để chị làm gì hết. Vậy cũng được, chịđi nghỉ một lát."
Hoắc Tam Nghiên ra phòng khách, thoải mái nằm dài ra ghế sofa. Cô cầm điều khiển mở ti vi, tự nhiên hơn cảở nhà của mình nữa.
"Ăn cũng ăn rồi uống cũng uống rồi, chị cũng nên vềđi chứ?"
Hoắc Vân Thâm đẩy xe lăn tới, nói lời đuổi khách.
"Thời gian còn sớm mà? Chị về cũng chán mà."
Hoắc Tam Nghiên nhớ ra dưới bàn trà có một máy chơi game, bèn bật người đứng dậy, nói: "Hay là hai chị em mình chơi "Liên Minh Vương Giả" thâu đêm luôn đi!"
Ôi... Thần linh ơi, xin chị tha cho em đi...
Nghe chị mình nói muốn chơi game thâu đêm, Hoắc Vân Thâm suýt thì quỳ rạp xuống.
Nghĩđến Hứa Hi Ngôn vẫn còn trốn trong phòng, trong lòng của anh nóng như lửa đốt.
Thấy Hoắc Tam Nghiên đã mở phần mềm trò chơi ra, Hoắc Vân Thâm trong cái khó ló cái khôn, lặng lẽđi cúp cầu dao điện nhà mình.
Bỗng chốc, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Hoắc Tam Nghiên mắng một câu: "B* nó chứ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự nhiên lại cúp điện?"
Hoắc Vân Thâm mừng thầm. Anh bật đèn flash trong điện thoại di động của mình lên, nói với Hoắc Tam Nghiên: "Chắc làđang sửa đường dây. Nếu đã cúp điện, chị Ba, em thấy hay là chị về sớm một chút đi!"
Cúp điện thì chẳng thể chơi được gì hết, cuối cùng Hoắc Tam Nghiên cũng hết hi vọng. Cô cầm túi xách lên, quay đầu lại nói: "Được rồi, chị vềđây. Em nhớ chúý an toàn đó!"
"Em biết rồi."
Hoắc Vân Thâm đoán chừng Hoắc Tam Nghiên đãđi đủ xa mới mở cầu dao lên. Sau đó, anh gọi điện thoại cho Hứa Hi Ngôn, chuẩn bị gọi côđi ra.
Thế nhưng, điện thoại di động của Hứa Hi Ngôn lại trong trạng thái tắt máy, Hoắc Vân Thâm chỉđành vào phòng tìm cô. Anh tìm một hồi lâu, cuối cùng mới phát hiện Hứa Hi Ngôn ở trong góc tủ quần áo.
Thấy cô gái co mình lại ngủở trong góc, nhịp hô hấp của Hoắc Vân Thâm chững lại, đau lòng muốn chết.
Đồng thời anh cũng tự trách mình, mọi chuyện đều do một tay anh tạo nên. Cũng vì anh yêu quá thận trọng, đắn đo do dự mãi nên mới khiến cô chịu oan ức đến mức này.
Xin lỗi em, Cảnh Hi...
Một ngày nào đó, tôi sẽ tuyên bố cho cả thế giới biết, em là người phụ nữ mà Hoắc Vân Thâm tôi yêu nhất trong cuộc đời...
Hoắc Vân Thâm định bế Hứa Hi Ngôn ra khỏi tủ, nhưng tay anh vừa chạm vào cô, côđã lập tức tỉnh lại.
Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, hỏi: "Chị Ba của anh về rồi à?"
"Ừm." Trong đôi mắt hoa đào thâm tình của Hoắc Vân Thâm lấp lánh ánh sáng, anh đưa tay phải ra cho Hứa Hi Ngôn: "Tôi kéo em dậy."
"Được."
Hứa Hi Ngôn đặt tay mình vào tay anh, Hoắc Vân Thâm nắm lấy, dùng sức kéo cô dậy nhưng cô lại vội vàng kêu lên: "Khoan khoan khoan, chân của tôi tê hết rồi."
Nghe cô kêu tê chân, Hoắc Vân Thâm không nói hai lời, trực tiếp đưa tay kia ra. Hai tay anh dùng sức, kéo cả người Hứa Hi Ngôn dậy, cuối cùng để cô ngã vào lòng mình.
"A!" Hứa Hi Ngôn sợ hãi kêu lên một tiếng, vô thức ôm lấy cổ Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn, di chuyển ra bên ngoài.
Hai người tới phòng khách, Hoắc Vân Thâm hỏi cô: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Hứa Hi Ngôn vẫn duy trì tư thế dựa vào ngực anh. Cô say mê nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh đến mức quên phản ứng.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu liền có thể nhìn thấy đôi mi dày và dài, chóp mũi tinh xảo của cô. Anh nhìn chằm chằm vầng trán cao ráo nhẵn mịn của cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Anh không kìm được mà cúi xuống, định hôn vào trán cô.
...