Hứa Hi Ngôn chờ câu trả lời từ anh, nhưng cuối cùng Hoắc Vân Thâm lại vứt cho cô một cái áo khoác: "Mặc vào đi, đừng để lạnh!"
Chết tiệt... Hoắc Vân Thâm thật sự muốn vả vào mặt mình một cái, trong lòng ngập tràn hối tiếc. Người con gái anh yêu thương đang hỏi anh có phải thích cô hay không, tại sao anh lại không dám trả lời chứ?
Nói "Phải" một tiếng thì sẽ chết hay sao?
Hoắc Vân Thâm nói xong câu đó thì hối hận đến nỗi muốn cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức.
Hứa Hi Ngôn tựa như bị người ta dội cho gáo nước lạnh, ngọn lửa nhen nhóm trong lòng vừa bùng lên đã bị dập tắt trong nháy mắt.
Anh vòng vo không trả lời, rõ ràng anh không hềđểýđến cô phải không?
Nhìn đi nhìn đi, đã bảo mà, Hoắc Vân Thâm sao có thể thích côđược chứ?
Hứa Hi Ngôn chỉ buồn bực một chút rồi lập tức nghĩ thông suốt. Côđoán rằng, chắc tình trạng sức khỏe hiện tại khiến Hoắc Vân Thâm không tự tin vào bản thân, nên không dám tùy tiện biểu lộ tình cảm của mình.
Chứ thực chất, chắc chắn là anh thích cô rồi, nếu không tại sao phải năm lần bảy lượt giúp đỡ cô, còn đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Nếu như vì lí do này mà Hoắc Vân Thâm trốn tránh tình cảm, vậy thì chi bằng cô chủđộng một chút thì hơn?
Hứa Hi Ngôn không từ bỏýđịnh, xoay người xuống giường rồi đi tới trước mặt Hoắc Vân Thâm. Cô quay một vòng tại chỗ, hỏi anh:
"Anh Hoắc, anh nhìn kỹ tôi xem. Nhìn tôi như vầy, anh có nảy sinh ra ý nghĩ gì không?"
"..."
Hoắc Vân Thâm cảm thấy trong người mình càng nóng hơn, nóng đến mức không thể thở nổi. Cô không biết côđã mê hoặc người khác đến mức nào đâu, nếu cứ nhìn tiếp, anh không thểđảm bảo mình sẽ làm những gì nữa.
Hứa Hi Ngôn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏửng của Hoắc Vân Thâm, giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, cười nói: "Thật không ngờ, anh Hoắc, anh xấu hổ trông rất giống Đường Tăng dù người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không bối rối đấy."
"Khụ khụ..." Hoắc Vân Thâm lúng túng ho khan mấy cái, cố bật ra mấy tiếng: "Em cũng giống yêu quái thật!"
Hứa Hi Ngôn nghe anh nói vậy, bật cười thành tiếng. Cô cố tình tung làn váy lên, tiếp tục trêu chọc: "Dù sao ta cũng là Quốc vương của Nữ Nhi quốc, NgựĐệ ca ca, chàng không thích ta thật sao?"
"..."
Hoắc Vân Thâm thật sự không thể tiếp tục ởđây cùng côđược nữa, nếu không thì sẽ thất thố trước mặt cô mất.
Anh hoảng hốt đẩy xe lăn ra ngoài, bỏ lại một câu: "Cho em năm phút thay quần áo, tôi xuống lầu chờ em trong xe!"
Sau khi người đàn ông nọ rời đi, Hứa Hi Ngôn đứng trong phòng cười một mình.
Sao anh có thểđáng yêu như vậy chứ?
Một người đàn ông mà cũng đỏ mặt vì xấu hổ! Ha ha!
Cô cảm thấy từ nay về sau, cô lại có thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó là thỉnh thoảng sẽ kích thích anh một chút, để xem có thể giúp anh khôi phục lại chuyện đó không.
Hứa Hi Ngôn tìm được quần áo và túi xách của mình trong góc phòng, lập tức thay quần áo ra. Cô cầm túi xách kiểm tra lại, thấy đồ vật bên trong không thiếu gì, liền cầm điện thoại, trực tiếp gọi vào số của Hứa Tấn Sơn.
Đường dây được kết nối, Hứa Tấn Sơn "A lô" một tiếng. Hứa Hi Ngôn hướng về phía điện thoại, hét ầm lên: "Hứa Tấn Sơn, ông có còn là con người nữa không?"
"Ông đánh tôi bất tỉnh, mang đi làm quà tặng cho người khác. Ông còn thất đức hơn được nữa hay không?"
"Bây giờ tôi nói cho ông biết! Ông xong đời rồi!"
"Ông biết rõ tình trạng của Hoắc Vân Thâm, còn muốn nhét tôi cho anh ta. Ông đãđắc tội với anh ta rồi đấy, có biết không?"
"Anh Hoắc rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Tốt nhất ông nên tự cầu phúc cho mình đi!"
Hứa Hi Ngôn gào xong thì lập tức cúp điện thoại, thuận tay tắt luôn cả nguồn.
Cô cố tình dọa Hứa Tấn Sơn một phen, để cho ông ta biết làm việc thất đức ắt sẽ gặp quả báo!
Quả nhiên, Hứa Tấn Sơn ởđầu dây bên kia nhận điện thoại của Hứa Hi Ngôn xong, mặt xám như tro tàn, lo lắng mình đã tựđạp đổ chén cơm của mình.
Ông ta muốn cầu xin Hứa Hi Ngôn để cô nói đỡ cho vài câu, nhưng đáng tiếc, côđã tắt máy.