Edit by Chang
Cố Bắc Thần cười cười: “Nên em sợ sao?”
“Ai nói em sợ chứ!” Hạ Mạt Tâm nghiêm túc nhìn anh: “Chẳng qua em chỉ không tưởng tượng ra thôi, một người có gia thế tốt như anh vì sao lại quyết định kết hôn với em?”
Cố Bắc Thần vẫn cười nhẹ: “Giống em nói thôi, nào có nhiều vì sao thế chứ, anh muốn kết hôn với em, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Hạ Mạt Tâm nhìn anh, trầm mặc mấy giây sau mới nói: “Cố Bắc Thần, có những lời này của anh, em yên tâm rồi.”
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu cô như một đứa bé được cưng chiều, hành động này khiến Hạ Mạt Tâm không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng an tâm. Hai người nhanh chóng giống như lúc trước, mua đồ ăn về nhà nấu cơm, giống như không có gì cả.
Nhưng, thật sự không hề thay đổi gì hết sao…
Hạ Mạt Tâm vội vàng chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Cố Bắc Thần ngồi trong phòng khách giải quyết tài liệu, lúc này điện thoại vang lên ong ong.
Anh tiện tay nhấn nghe: “Mẹ?”
“Bắc Thần, tối nay về nhà một chuyến đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo của những phu nhân trong xã hội thượng lưu.
“Hôm nay không được đâu, ngày mai đi, đúng lúc con cũng có chuyện muốn nói với mọi người.”
“Chồng ơi, ăn cơm được rồi.”
Hạ Mạt Tâm đứng trong phòng bếp hô lên một tiếng, mẹ Cố đầu bên kia nghe vậy hơi sửng sốt: “Bắc Thần?!”
Cố Bắc Thần căn bản không hề để ý tới sự kinh ngạc của mẹ mình, anh trực tiếp cúp điện thoại…
Hạ Mạt Tâm nhìn anh, có chút kinh ngạc vì biểu cảm chợt lóe trên mặt anh: “Đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ừm, được.”
…
Nhà họ Cố.
Mẹ Cố là một phu nhân quý phái điển hình trong xã hội thượng lưu, từ đầu đến chân đều toát ra sự tinh xảo cùng cao quý.
“Gần đây ba vẫn khỏe chứ ạ?” Cố Bắc Thần hỏi.
“Con còn quan tâm đến ba à? Mẹ còn tưởng con quên luôn cái nhà này rồi.” Mẹ Cố bưng ly cà phê ưu nhã nhấp một ngụm, trong giọng mang theo một tia nghiêm khắc.
Cố Bắc Thần bưng cà phê lên, nói: “Gần đây công ty bận quá, không có thời gian.”
Mẹ Cố cũng không muốn nói nhảm, bà ta vội nói: “Hôm nay gọi con về là vì muốn nói đến chuyện hôn sự.” Nói xong, bà ta đẩy một loạt ảnh chụp đến trước mặt anh: “Con bé là bạn họ của Ngữ Hi ở Mỹ, tuy nhà bọn họ kém nhà họ Cố chúng ta, nhưng cũng được coi là danh môn khuê tú, cũng coi như môn đăng hộ đối, mẹ gặp rồi, cũng không tệ lắm…”
“Mẹ.” Cố Bắc Thần buông ly cà phê trong tay, anh cắt ngang mẹ Cố: “Con muốn nói con đã kết hôn rồi.”
“Gì, gì cơ?!” Mẹ Cố nghe vậy thì lập tức cả người cứng lại: “Con, con vừa nói mình kết hôn sao?! Cùng ai?! Khi nào?!”
“Một cô gái bình thường không có bất kỳ bối cảnh gì cả, nhỏ hơn con mười hai tuổi, chúng con mới vừa kết hôn được ba ngày. Hôm nay vốn muốn dẫn cô ấy cùng tới, nhưng ngẫm lại thì thấy có chút đường đột, bây giờ con nói với mọi người trước, hôm nào lại hẹn gặp sau.”
“Cố Bắc Thần! Con điên rồi sao?!” Mẹ Cố giận dữ, đứng lên chỉ vào Cố Bắc Thần: “Hôn nhân đại sự, sao con có thể coi như trò đùa thế?! Huống chi con còn là Cố Bắc Thần, con làm thế, nhà họ Cố chúng ta sau này lấy mặt mũi đâu mà sống tiếp nữa! Mẹ nói cho con biết, mẹ mặc kệ cô ta là ai, lập tức ly hôn ngay!”
“Hôn nhân là chuyện của con, mẹ không có quyền can thiệp!” Cố Bắc Thần lại rất bình tĩnh
“Con! Mẹ là mẹ con! Cố Bắc Thần, trừ phi mẹ chết, nếu không mẹ nhất định sẽ quản đến cùng!” Nói xong, bà ta xoay người lập tức lên lầu.