Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 120: Thói Quen



Thấy Diễm An An tự nhiên không còn e ngại gì với mình nữa thì trong lòng Lạc Tu Minh cảm thấy rất yên tâm, vậy nên hắn cười nhẹ một cái hướng ánh mắt về phía Diễm An An nói.

" Nào có chứ, anh làm sao lại không biết điều chọc giận vợ mình cơ chứ ? Hay là chúng ta vào bên trong đừng để người đợi lâu."

Diễm An An thấy cái tên này xưng hô vợ chồng mà quen cả miệng thì cô cũng bắt đầu cười khổ chẳng biết nói như thế nào, Diễm An An ngày càng khâm phục cái tên này đúng là miệng nở hoa sen tài nịnh hót không ai bằng rồi.

Diễm An An thấy hắn không chọc giận mình liền nhìn Lạc Tu Minh cười đáp.

" Được, em với anh cùng vào bên trong."

Tính cách Diễm An An trước giờ luôn là như thế nếu như người khác đối với cô tốt thì bản thân cũng đáp trả lại như thế mà thôi, vậy nên hiện tại chẳng biết Diễm An An đối với với Lạc Tu Minh tốt là tận sau trong nội tâm hay là thói quen xã giao nữa.

Thấy Diễm An An bước vào bên trong Lạc Tu Minh cũng cười nhẹ đi theo phía sau mà đi vào, xuất hiện bên trong là một không gian nhỏ được trang trí khá gọng gàng chỉ có một phòng bếp nhỏ, một chiếc bàn để ngồi ăn được xây dựng riêng biết với không gian bên ngoài.

Không gian bên ngoài được xây bằng cửa kính nhìn vào có thể thấy được bình hoa tươi và những cây cảnh được trang trí trong chậu nhỏ trong rất đẹp mắt.

Mà muốn vào bên trong thì phải qua một cách cửa sắt được khóa bằng vân tay nữa mới vào được phòng bếp và chiếc bàn nhỏ, mà chỉ có vào được nơi đây mới lên được tầng hai nên khá an toàn.

Bởi vì đặt thù công việc nếu khách hàng muốn tham quan thì chỉ nhìn bên ngoài và lựa chọn cây mình thích, Diễm An An cắt tỉa làm sao cho vừa mắt rồi bán đi là được.

Diễm An An và Lạc Tu Minh ngồi xuống thì trên bàn tiểu Đào đã cắt hoa quả bỏ phía trên, sau khi xong việc cô nhóc hiểu ý nói.



" Hai anh chi ngồi đây chơi một chút, em lên phòng dọn dẹp lại dụng cụ học tập một chút."

Nói xong tiểu Đào như cơn gió nhanh chóng lướt nhẹ đi, mà Lạc Tu Minh thấy con nhóc này hiểu chuyện như thế liền nhìn Diễm An An cười nói.

" Người quen biết của em đều hiểu chuyện như thế à ? Thật sự biết tạo điều kiện để vợ chồng chúng ta thân mật thêm một chút."

Diễm An An nghe hắn xưng hô như thế cũng như một thói quen mà đáp lời.

" Gia cảnh nhà con nhóc cũng khá tốt, nếu như không hiểu chuyện thì sao phải đi làm thêm cơ chứ ? Ở trên này mua nhà thì khó chứ thuê chỗ ở lại và học tập thì với hoàn cảnh của tiểu Đào vẫn là dư sức."

Phải nói có những thói quen thật là đáng sợ, khi Lạc Tu Minh cứ xưng hô cô như thế nhưng hai người chẳng có quan hệ gì là hợp pháp cả. Nếu có một ngày nào đó Diễm An An thật sự quen với cảm giác có hắn ở bên cạnh rồi thì sẽ thoát ra bằng cách nào đây chứ.

Bởi vì trong nhà có đầy cây cảnh nhỏ và hoa tươi nên không khí khá dễ chịu, thời gian cứ như thế lại trôi qua thêm được một lúc lâu. Mà trong thời gian đó Diễm An An nhàng nhã thưởng thức hoa quả trên bàn, còn về phần Lạc Tu Minh cứ nhìn châm chú vào khuôn mặt xinh đẹp và mỗi động tác kia.

Phải nói tình yêu rất là nguy hiểm tuy chẳng có báo hiệu gì trước, nhưng nó khiến cho một người thông minh cơ trí trên thương trường , lạnh lùng với người lạ như Lạc Tu Minh lại ngây ngốc bên cạnh Diễm An An như thế.

Lạc Tu Minh gối đầu trên bắp đùi mềm mại kia của Diễm An An tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc kia làm đầu óc hắn thêm dễ chịu.

Lạc Tu Minh nhỏ nhẹ hỏi.

" An An, em tin trên đời này có cái gọi là công bằng hay không ?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv