Ngoài kia nắng đã hong khô sương sớm đang ủ mình trên lá, đánh thức sự nhộn nhịp của dòng người và mang cả cô gái nhỏ thoát khỏi mộng đẹp.
Lâm Tuệ Nghi tựa như chú mèo lười biếng cuộn tròn trong lớp chăn ấm, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra liếc nhìn xung quanh đầy sinh động. Giấc mơ đêm qua thật yên bình lại chân thật đến mức chỉ mong mặt trời mãi mãi ngủ yên để cô chiềm đấm trong khoảng lặng của đồi bạc hà để thoả thích dựa vào vòng tay nồng ấm.
Đồng hồ nhỏ xinh trên bàn đúng lúc vang lên hồi chuông báo thức, đã sáu giờ rồi. Lâm Tuệ Nghi với tay tắt đi đồng hồ vẫn đang ồn ào kia rồi bước xuống giường. Không cẩn thận va vào chân bàn, mắt cá chân trái được Triệu Vĩnh băng bó cẩn thận cũng bởi vì bị tác động mà truyền đến cơn đau nhức. Cô khẽ kêu một tiếng, rồi lại cẩn thận lê từng bước nặng nề vào phòng tắm.
Một lúc lâu Lâm Tuệ Nghi bước ra với bộ dáng tươm tất, trong cô vô cùng đáng yêu nhưng không kém phần mềm mại nữ tính khi chọn cho mình chiếc đầm chữ A màu xanh kẻ sọc. Tóc tết hai bên lại càng khiến người khác không thể rời mắt.
Còn đang ngắm nhìn mình trong gương thì cánh cửa phòng cô bị ai đó đẩy ra. Lại thấy Vương Khôi Vĩ một thân sơ mi trắng, quần âu đơn giản mà lịch thiệp bước vào. Trong phút ngẫn ngơ, anh hắng giọng.
- Đi học
Lâm Tuệ Nghi gật gật đầu, mang vội chiếc balo nhỏ xinh lên vai rồi chạy đến chỗ Vương Khôi Vĩ để tránh việc anh nổi cáu vì phải chờ lâu.
Nhưng mà biểu hiện này của Vương Khôi Vĩ không đúng nha! Cô đã cố gắng làm nhanh một chút nhưng có vẻ như anh không hài lòng. Độ lạnh cũng vì thế mà gia tăng vài phần.
- Không cho phép chạy - Vương Khôi Vĩ ra lệnh cảnh cáo với Lâm Tuệ Nghi. Anh thật nghi ngờ không biết Lâm Tuệ Nghi có ý thức được việc bản thân mình đang bị thương hay không? Cứ mỗi lần bị vật gì thu hút hoặc có chuyện vui là y như rằng cô lại nhảy cẩn lên hoặc sẽ chạy nhảy lung tung hoàn toàn không nhớ đến mình đang có vết thương trên người.
Nghe Vương Khôi Vĩ nhắc nhỡ Lâm Tuệ Nghi mới nhìn xuống chân trái của mình, quả thật không nên chạy, sẽ rất đau. Lâm Tuệ Nghi bĩu môi nhìn Vương Khôi Vĩ.
- Tôi có phải trẻ con đâu? - Cô nhỏ giọng lầu bầu nhưng với tần xuất này thì đủ để Vương Khôi Vĩ nghe thấy.
Anh hoàn toàn không có ý định trả lời Lâm Tuệ Nghi, cứ thế cúi người bế cô đến phòng ăn, lại vô cùng cẩn thận đặc cô ngồi vào ghế.
Người làm trong nhà cũng liếc mắt nhìn nhau, thân đến mức này sao? Mới sáng ra họ đã bị cảnh tượng kinh điển này doạ cho hồn phi phách lạc. Phải biết rằng Vương Khôi Vĩ thuộc kiểu người bên ngoài lạnh lùng, những chuyện ân cần quan tâm một ai đó như thế này họ chưa từng thấy qua ở anh. Hôm nay được mở mang tầm mắt xem như nhìn thấy được một mặt ôn nhu của Vương Khôi Vĩ.
Trình Nghiêm khẽ cười, cuối cùng cũng chịu mở lòng mình rồi. Xem như Trình Nghiêm đã có thể buông bỏ một nổi lo mà toàn tâm toàn ý đấp xây yêu thương với người ấy. Trước đây anh còn sợ sau này không có người bên cạnh tâm sự cùng Vương Khôi Vĩ nhưng xem ra bây giờ không cần đến anh nữa rồi vì đã có Lâm Tuệ Nghi.
Lâm Tuệ Nghi ngượng ngùng cuối đầu ăn sáng, cả buổi chẳng dám ngước nhìn mọi người.
Mọi việc vẫn diễn ra theo đúng tiến trình của nó, Vương Khôi Vĩ và Trình Nghiêm sẽ lái xe thêm một đoạn đường để đưa Lâm Tuệ Nghi đến trường.
Xe vừa dừng trước cổng Lâm Tuệ Nghi đã hấp ta hấp tấp đẩy cửa nhưng lại bị Vương Khôi Vĩ kéo tay lại.
- Triệu Vĩnh nói phải hạn chế đi lại, tôi bế em vào - Vương Khôi Vĩ nói với giọng tự nhiên không chút lúng túng hay cảm thấy có điều gì không đúng.
Nhưng Lâm Tuệ Nghi thì ngược lại, vừa nghe xong đã xua xua tay.
- Không được, không được, đây là trường học - Lâm Tuệ Nghi thừa nhận không cần vận động chỉ cần ngoan ngoãn để người khác bế đi thật sự rất tốt, không phải tốn sức vận động nhưng đây là trường học. Với lại, tuy nói Vương Khôi Vĩ là người kín tiếng, chẳng toà soạn báo nào dám xuyên tạc đời tư của anh đồng nghĩa với việc ít người thấy được dung mạo của anh. Nhưng ở cái trường này, một người biết toàn trường đều sẽ rõ huống hồ chi đến cả Hàn Chỉ Diên - cái tên dỡ dỡ ương ương đó cũng có thể tường tận về Vương Khôi Vĩ. Để anh bế chẳng khác nào biến mình thành trung tâm của sự chú ý.
Vương Khôi Vĩ nhìn ra nét khẩn trương trên gương mặt nhỏ xinh của Lâm Tuệ Nghi. Anh cũng rõ cô đang e dè chuyện gì nên thôi không giữ vững ý định của mình. Lại không yên tâm nên cũng đành nhờ vả.
- Trình Nghiêm, anh dìu cô ấy đi.
Bảo dìu em gái đi, có người anh nào không sẵn lòng chứ? Trình Nghiêm khẽ cười thuận ý, gật đầu rồi bước xuống, cẩn thận giúp Lâm Tuệ Nghi bước xuống xe rồi lại ân cần dìu cô đi.
So với việc để Vương Khôi Vĩ bế thì vấn đề được Trình Nghiêm dìu đi cũng không kém phần nghiêm trọng.
Nhìn xem, một ít nữ sinh đang đứng nhìn cô rồi lại cười tủm tỉm khi nhìn Trình Nghiêm. Lâm Tuệ Nghi lại nghe người xung quanh bàn tán về Trình Nghiêm.
Qua lời bàn luận của mọi người Lâm Tuệ Nghi cơ bản biết được Trình Nghiêm không đơn thuần chỉ là quản gia của Vương Khôi Vĩ mà còn là giám đốc bộ phận tuyên truyền của JK, người biết đến anh còn nhiều hơn cả biết đến Vương Khôi Vĩ.
Đáng chú ý hơn hết vẫn là gương mặt này của Trình Nghiêm, tuy không có gương mặt góc cạnh nam tính như Vương Khôi Vĩ nhưng ở Trình Nghiêm là sự kết hợp hài hoà của cái đẹp tao nhã, đôi đồng tử màu nâu vẫn luôn rực sáng một loại yêu mị thu hút người khác, đôi môi mỏng đang mím chặc kia lại càng khiến người khác yêu thích, trên người Trình Nghiêm có một loại ôn nhu ấm áp khiến người đối diện thấy yên bình.
- Tuệ Nghi - Đúng lúc có người gọi tên, Lâm Tuệ Nghi xoay người tìm kiếm lại thấy Hàn Chỉ Diên một tay chỉnh balo, một tay mang theo túi thức ăn chạy đến chỗ cô.
Tên này xuất hiện thật đúng lúc nha! Vừa hiện hình lại càng thêm ồn ào.
- Này! cậu nói xem rốt cuộc nữ thần xinh đẹp, tài giỏi của chúng ta đang quen ai? - Một cậu nam sinh kính cận tỏ vẻ quan sát tình hình rồi lại buông câu khảo sát ý kiến.
- Cái gì mà nữ thần cũng chỉ là cái mặt được trang điểm tỉ mĩ, mới nhận được giải trong một cuộc thi thiết kế nhỏ đã vội nói tài giỏi - Lại thêm một người có tính đố kị cao nghe thấy Lâm Tuệ Nghi được tân bóc thì không cam lòng mà biểu môi bình phẩm.
- Vẫn tốt hơn một số người, tôi nghĩ Tuệ Nghi là đang qua lại với Trình Nghiêm. Anh ấy tài giỏi lại còn đẹp trai như vậy, rất xứng đôi - Nam sinh khác sao khi binh vực Lâm Tuệ Nghi thì luôn mồm đánh giá.
- Đại tài tử của chúng ta mới xứng với Tuệ Nghi.
Không biết là bao nhiêu câu suy đoán như thế vang lên chỉ biết khi Hàn Chỉ Diên lên tiếng mọi người mới thôi không ồn ào.
Hàn Chỉ Diên quơ quơ túi thức ăn trước mặt Lâm Tuệ Nghi.
- Tôi có mua thức ăn cho bà nè, đúng món bà thích luôn mà chân bà bị sao thế? - Hàn Chỉ Diên sốt sắng khi nhìn thấy chân của Lâm Tuệ Nghi.
- Ngã - Lâm Tuệ Nghi cũng lười giải thích, trong lòng chỉ muốn mau mau vào phòng học nếu không chắc cô sẽ nổ tung vì mấy lời bình này.
Sau khi quan tâm Lâm Tuệ Nghi, Hàn Chỉ Diên liếc vội người bên cạnh, ánh mắt giao nhau có chút lung túng.
- Để tôi dìu Tuệ Nghi - Hàn Chỉ Diên bước đến định dìu Lâm Tuệ Nghi nhưng lại bị Trình Nghiêm hất tay ra rồi ném cho cậu ánh nhìn thâm ý.
- Tôi dìu em ấy được rồi không cần cậu phải động tay chân.
Hàn Chỉ Diên bĩu môi nhìn Trình Nghiêm trong lòng cảm thấy người này thật quá đáng, chỉ là dìu nhau thôi mà có cần phản ứng vậy không?
Lâm Tuệ Nghi cũng cảm thấy có điều gì bất ổn nên vội lên tiếng.
- Anh trai à! Cậu ấy là bạn thân của em, anh lo gì chứ? - Lâm Tuệ Nghi vỗ vỗ vai Trình Nghiêm, cô khẽ cười nhìn hai người.
Hàn Chỉ Diên đứng bên cạnh không quên nhìn cô tán dương. Khả năng ứng biến rất tốt, chỉ cần một câu của cô đã phân rõ mối quan hệ để những người ở đây không suy đoán lung tung.
Chỉ là anh trai đưa em gái đến trường, chỉ là cậu bạn thân mua đồ ăn sáng cho mình. Đám người hóng hớt vời rồi cũng vì cảm thấy quá rõ nên chẳng còn hứng thú xem kịch cứ thế đường ai nấy đi, không ồn ào ba hoa nữa.
Trình Nghiêm nhìn Hàn Chỉ Diên rồi đến Lâm Tuệ Nghi, anh cất giọng bình ổn.
- Sợ em lời dụng người ta.
Lâm Tuệ Nghĩ khẽ ho khan vài tiếng, cô sắp tức chết đến nơi rồi, chuyện gì đây anh trai kết nghĩa của cô không phải sợ cô bị thiệt thòi mà là sợ người ta bị cô lợi dụng. Trái tim thiếu nữ của cô bị đả kích nặng nề quá rồi.
Hàn Chỉ Diên không kiềm được mà bật cười, có cần phải thế không? Nhìn xem bộ dạng hận không thể giết chết cậu của Lâm Tuệ Nghi cũng đủ biết cô tức đến mức nào.
Cậu vừa ôm bụng vừa nén cười cố nói cho rõ lời.
- Anh yên tâm, có cho thì con nhỏ này cũng chẳng thèm ngó tới tôi. Người ta muốn quen với Vương Khôi Vĩ của JK đấy, tiểu chuẩn cao thế cơ mà, người như tôi sao lọt vào mắt xanh của nàng được - Hàn Chỉ Diên biểu tình đau khổ kiểu như không được Lâm Tuệ Nghi nhìn đến khiến tâm tình không vui.
Trình Nghiêm đen mặt nhìn Hàn Chỉ Diên tiếp sao nhìn đến Lâm Tuệ Nghi. Cả hai hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện nào không đúng nhưng sao anh nghe thấy giống như đang thính nhau thế không biết.
- Cậu nguyện ý để Tuệ Nghi lợi dụng - Trình Nghiêm gằn từng chữ.
- Anh... anh hiểu sai ý của tôi rồi. Thật ra vấn đề ở đây là Tuệ Nghi đã có người trong mộng rồi nên chắc không cần phải lợi dụng tôi. - Hàn Chỉ Diên khẽ cười, nói lấp bắp vài câu rồi nhanh chóng kéo tay Lâm Tuệ Nghi rời đi mặc kệ cô đang la ý ới vì đau chân.
- Cái tên này, đi chậm thôi chân bà đang đau đấy - Vừa rồi Lâm Tuệ Nghi còn đang cảm kích Hàn Chỉ Diên vì có ý tốt dìu cô nhưng bây giờ thì phải xem lại sự cảm kích của mình có đặt đúng người không.
- Bà la cái gì, đi nhanh một chút trể học rồi kìa. - Hàn Chỉ Diên giục Lâm Tuệ Nghi.
Trình Nghiêm nhìn theo bóng lưng hai người khẽ mĩm cười vui vẻ, trẻ con đến thế là cùng.
Thấy Trình Nghiêm quay lại trên môi còn vương nụ cười, Vương Khôi Vĩ liếc nhìn theo hướng Lâm Tuệ Nghi.
- Chuyện gì khiến anh cười vui thế? - Từ sao buổi nói chuyện hôm qua Vương Khôi Vĩ cũng thôi giữ khoảng cách với Trình Nghiêm, cả hai người thật sự đã thân thiết hơn qua cách nói chuyện của Vương Khôi Vĩ.
- Cảm thấy đưa Tuệ Nghi đi học rất vui. Tôi nghĩ sao này chúng ta phải thường xuyên đưa đi đón về mới được, như thế mới đảm bảo an toàn cho Tuệ Nghi - Trong lời nói của Trình Nghiêm tràn đầy niềm vui lại nghe ra tâm tình người này rất tốt.
Cảm thấy không đúng lắm nhưng Vương Khôi Vĩ không nhìn ra là không đúng ở chổ nào. Thường ngày Trình Nghiêm chẳng mấy để ý đến việc đón đưa Lâm Tuệ Nghi đi học nhưng sao nay lại thế chứ.