Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 87: Quá khứ máu - nước mắt rơi (1)



Ban đêm trong căn phòng tối mờ, thời gian dường như đang ngừng lại, Hàn Phong từ từ ngẩng đầu lên , đôi mắt sắc bén không thấy được tia cảm xúc nhìn thẳng vào người con gái đang nằm dưới thân mình.

Bắt gặp gương mặt thân quen người mà anh yêu thương đã có chút trắng bệt nhưng cô không tỏ ra đau đớn, tức giận hay khóc lóc mà là một đôi mắt dịu dàng miệng mỉm cười nhìn anh khẽ nói:

-" Anh đã bình tĩnh lại chưa ?? "

Hàn Phong siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nhìn bả vai cô đang không ngừng chảy ra từng giọt máu tươi anh cảm thấy trái tim mình như đau đến nghẹt thở anh thống hận mình không kiềm nén được cảm xúc mà biến thành loài thú dữ khiến cô bị thương.

- " Chết Tiệt "!! Anh xin lỗi!!

Hàn Phong chỉ biết nghiến răng nói ra mỗi câu này anh không biết mình đã điên cuồng đến mức nào mà nỡ tổn thương người anh coi trọng hơn tính mạng của mình.

Nhẹ đặt Bảo Ngọc nằm xuống giường, Hàn Phong lạnh lùng đi xuống giường mở cửa phòng bước ra ngoài, khi đóng cửa thấy cô tính ngồi dậy anh đã lạnh lùng lên tiếng:

- " Em nằm im ở đó cho anh"!

Bảo Ngọc nhíu mày suy nghĩ không biết rốt cuộc là anh đã đi đâu nhưng chỉ một lát sau vấn đề mà cô suy nghĩ đã có lời giải đáp..

Hàn Phong cầm một hộp trị thương đi về phía giường, anh bắt đầu bôi thuốc và dán một miếng băng hình vuông lên vết thương cho cô.

Sau khi làm xong anh cất hộp trị thương đi về lại giường Hàn Phong liền đỡ Bảo Ngọc dậy điều chỉnh tư thế tránh đụng vết thương trên vai cho cô tựa vào lòng anh được thoải mái.

- " Em thật ngốc!! tại sao không đánh hay đẩy anh ra để anh không khiến em bị thương như hiện tại "!!

Bảo Ngọc nghe giọng anh có phần mềm mỏng cưng chiều nhưng lại là lời trách móc, cô cọ cọ vào lồng ngực ấm áp của anh khẽ thì thầm:

- " Em không ngốc"!! Hàn Phong khi thấy anh như vậy em không thể làm ngơ bỏ mặc được anh cảm thấy đau khổ thì em sẽ đến bên anh cùng cảm nhận nỗi đau ấy từ anh"!!

Hàn Phong siết chặt vòng tay ôm cô như muốn cô hoà làm một trong cơ thể, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi anh đào hơi khô rồi vuốt nhẹ mái tóc Bảo Ngọc cất giọng âm trầm:

- " Anh sẽ kể cho em nghe về tất cả mọi việc đã xảy ra trong quá khứ từ khi anh còn bé!! em có muốn nghe không?? về chuyện này ngay cả Gia Huy và Gia Kiệt cùng với ba người kia đều chưa từng nghe "..

Bảo Ngọc gật đầu chăm chú lắng nghe lời anh kể, Hàn Phong nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài với ánh mắt lạnh lẽo mà cô không thể thấy anh đang hồi tưởng lại đoạn ký ức mà không biết nên dùng từ nào để diễn tả, bi thảm hay đáng sợ, dã man hay là kinh hãi...

- " Khi anh được sinh ra đời cha mẹ rất yêu thương anh, cha anh có mái tóc vàng và đôi mắt xanh nhưng anh lại chỉ có ngũ quan khuôn mặt giống hệt ba mà màu mắt và mái tóc thì giống mẹ..

Gia đình anh rất ấm áp và hạnh phúc, cha anh thì đã tạo dựng được một tập đoàn lớn, mẹ anh thì là người hiền dịu, người nội trợ đảm đang, tháo vát trong công việc nhà..

Cuộc sống gia đình vui vẻ cứ thế bình lặng trôi qua và khi anh lên bốn tuổi mẹ anh lại hạ sanh được một cặp song sinh bụ bẫm, tụi nó giống cha về cả ngũ quan lẫn đôi mắt xanh chỉ giống mẹ về màu tóc đen.

Bảo Ngọc giờ mới hiểu tại sao lúc trước nhìn vào đôi mắt của Gia Huy và Gia Kiệt lại không có cảm giác thật hoá ra hai cậu ấy đeo len để che đi màu mắt, cô ngừng lại suy nghĩ vẩn vơ để tiếp tục lắng nghe anh...

Bọn anh rất yêu thương nhau dù có lúc nghịch ngợm khiến cha mẹ đau đầu nhưng trong gia đình lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười trẻ con đầy vui vẻ cho đến khi..

Trong đêm sinh nhật lần thứ 8 của anh, cha mẹ anh đã nói rằng bọn anh có một người bà sống ở Anh Quốc, người bà ấy rất quyền lực và cao quý,..

khi anh thắc mắc là tại sao đến giờ mẹ mới nói cho con biết thì mẹ liền mỉm cười ôm anh vào lòng kể rằng ngày xưa người bà của anh đã phản đối cha mẹ anh yêu nhau nhưng ba anh ông ấy đã từ bỏ tất cả danh lợi, địa vị để kết hôn bằng được với mẹ anh...

Và sau bao năm xa cách thì cuối cùng người bà của anh cũng đã tha thứ và hi vọng cha anh và mẹ trở về nước Anh sống cùng bà vì sức khoẻ của bà đã yếu rồi...

Lúc đó anh chỉ cười ngây ngô gật đầu nghe ba xoa đầu anh nói:

- " Con ở nhà phụ giúp bác quản gia trông nom hai em trai sau khi cha mẹ đi thăm bà về sẽ dẫn 3 đứa qua đó "!!

Nhưng chỉ một ngày sau đó tin tức chiếc máy bay chở cha mẹ anh đã phát nổ trên bầu trời như sét đánh một đòn trí mạng xuống anh..

Hai đứa em trai thơ dại gào khóc thảm thiết khi đứng trước bia mộ của cha mẹ là một cái huyệt có bia đá nhưng không có cái xác nào vì hiện trường chỉ có mảnh vụn của máy bay không còn xót lại thứ gì...

Ngày anh và hai đứa em cúi đầu trước bia mộ là một ngày mưa tầm tã, ông trời như giận dữ thay cho nỗi thống hận và tiếng khóc thê lương của hai em trai anh, tụi nó chỉ mới bốn tuổi nhưng rất thông minh và hiểu chuyện...

Nhưng hôm đó hai đứa nó cứ bới đất xung quanh phần mộ tiếng nói non nớt không ngừng vang lên khiến ai nghe cũng phải xót xa cùng đau buồn:

-" ba ba.. mau về với chúng con đi!! Huy..uy hứa sẽ ngoan nghe lời mà..

" ma ma mau về ru kiệt ngủ kiệt hứa sẽ không trốn ma ma mà đi ngủ muộn nữa.. sẽ vâng lời người mau chở về đi!!..hức "!

Anh đứng đó im lặng nhìn hai đứa em để từng hạt mưa lạnh chảy xuống mặt và vào tận trái tim đang đau đớn dần băng giá.

Anh không thể khóc không thể yếu đuối, phải thật mạnh mẽ để còn chăm sóc cho hai đứa em..

Ông quản gia vì không khuyên nhủ được anh chở về nhà nên đã đưa Gia Huy, Gia Kiệt về trước..

Anh quỳ trước bia mộ một ngày một đêm sau đó mới chở về nhà, khi vừa về nhà thì lại còn thêm đả kích lớn hơn những lão già từng hợo tác,

Những kẻ từng tự xưng là anh em với cha anh chỉ vừa nghe tin ba anh mất đã nhanh chóng nuốt trọn cổ phần, làm giả giấy tờ cho là ba anh rút vốn riêng trong ngân sách tập đoàn lên phải tịch thu lại toàn bộ gia sản.

Ông quản gia đã ngoài 40 tuổi không thể làm gì hơn là quỳ xuống cầu xin bọn chúng bị nghe những lời nhục mạ, khi nhìn thấy cảnh tượng đó anh đã siết chặt bàn tay hận không thể giết chết những tên đang cười cợt đó nhưng anh chỉ là một đứa oắt con mới tám tuổi thì làm được gì..

Ông quản gia dùng tiền tích góp để dưỡng già để thuê một căn nhà nhỏ trong hẻm, đi làm đủ mọi việc thâu đêm suốt sáng từ rửa chén, bồi bàn đến lượm ve chai..v.v..để kiếm tiền cho ba đứa anh ăn học..

Lúc đầu anh không biết chỉ nghe ông nói là tiền để dành khi làm việc cho cha anh còn nhiều anh không cần lo, cho đến khi anh đi học về sớm bắt gặp ông đang bưng thức ăn cho bàn có một bọn lưu manh,

Bọn chúng cố tình gạt chân khiến ông làm đổ hết thức ăn xuống đất, những tên khốn nạn đó nói ông phải ăn hết thức ăn ở dưới đất còn không thì phải đền tiền cho bàn thức ăn tụi nó đã kêu...

Ông vì tụi anh nghĩ đến việc không có tiền đóng học phí và lo bữa ăn cho tụi anh lên ông đã ăn bọn chúng còn luôn miệng phun ra từ "chó ăn đi"!!

em nghĩ lúc đó anh có cảm giác gì!!

Bảo Ngọc vòng tay ôm chặt thắt lưng anh cô cảm giác được cơ thể anh đang run lên vì phẫn hận cùng đau xót, mặt cô đã rơi đầy lệ..

Hàn Phong xoa nhẹ má cô lau đi nước mắt rồi chậm rãi kể tiếp:

-" Đêm đó, khi ông trở về thì cả người run rẩy hai đứa em đỡ ông nằm xuống nghỉ ngơi thì phát hiện người ông nóng ran, anh giật mình không ngờ rằng ông đã sốt vậy mà vẫn đi làm lại còn bị đám lưu manh kia ức hiếp, anh chạy vội vào lục túi áo ông lấy tiền đi mua thuốc.."

Trên đường chở về anh lại gặp đám lưu manh đó anh nhìn thấy bọn chúng thì nỗi tức giận và đau lòng vì ông quản gia liền sôi trào, anh lao vào đánh tụi nó nhưng sức của đứa trẻ 8 tuổi thì đâu thể đấu lại 4-5 người..

Anh bị bọn chúng đánh cho bầm dập, hộc máu miệng cả cơ thể đều ngập vết tím bầm rồi chúng mới bỏ đi, anh đã nằm bò lê lết trên mặt đất để kiếm túi thuốc mua về trị bệnh cho ông quản gia thì chợt có một người thanh niên rất trẻ mỉm cười nhìn anh cầm túi thuốc đưa cho anh...

Đó là lần đầu tiên anh gặp ông ta...!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv