"Tiểu Hà! Em có biết thứ thuốc mà Phùng Vân vẫn thường cho em uống là gì không? Nó sẽ khiến trí nhớ của em càng thêm suy giảm."
Cô nhìn Nhã Thần đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt của anh rõ ràng là rất giận dữ, tay còn bấu chặt vào ghế, nhưng ở cạnh cô thì lại cố kìm chế lại. Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh, nắm thật chặt như muốn bảo anh hãy bình tĩnh lại.
Nhã Thần nhìn cô, đột nhiên lại chú ý đến cái cổ trắng ngần của cô, có chút không kiểm soát được. Anh khẽ nuốt nước bọt, vừa ngồi nhích lại gần định làm gì đó thì đã nghe tiếng của Tiểu Hoàng.
"Anh rể? Trễ lắm rồi, anh định không ăn trưa luôn à? Anh..."
Nó vừa nhìn thấy Tiểu Hà quay người lại, toàn thân đã đơ như khúc gỗ, mặt không chút cảm xúc. Khuôn mặt của nó từ ngơ ngác chuyển sang bàng hoàng, sau đó là xúc động. Nó đi đến gần hơn nữa, cô cũng đứng dậy đi về phía nó. Tiểu Hoàng của cô bây giờ đã 17 tuổi rồi, đã là một thiếu niên giỏi giang, thành tích học tập xuất sắc.
"Chị... Chị là..."
Tiểu Hà rưng rưng nước mắt, dang tay ra như đang chờ đón nó.
"Tiểu Hoàng! Là chị đây!"
"Chị ơi!"
Nó lao đến nhào vào lòng cô, hệt như hồi nhỏ vẫn thường như thế. Ôm cô thật chặt, nó khóc nức nở. Tiểu Hà dịu dàng xoa xoa đầu của nó. Còn Nhã Thần, anh ngồi ở đó bắt chéo chân, quay mặt đi nơi khác "hừ" một tiếng.
...
Tiểu Hà kể lại khoảng thời gian từ khi mình tỉnh lại, cô hoàn toàn không nhớ gì cả. Lúc đó đầu cô rất đau, giống như có ai đó đập mạnh vào. Phùng Vân là người đã ở bên cạnh cô, chăm sóc cô. Trong suốt thời gian đó, anh ta có nhiều lần ngỏ ý muốn cô trở thành bạn gái mình, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng tiềm thức cuối cùng còn sót lại trong kí ức của cô, dường như đã kịp ngăn lại. Mặc dù vẫn luôn cười nói với Phùng Vân, nhưng cô thật sự không cảm nhận được chút thân quen gì.
Một tuần sau khi Tiểu Hà xuất viện, Phùng Vân liền muốn đưa cô về nhà mình.
"Về ở cùng anh nhé! Được không?"
"Nhưng mà..."
"Ngày trước chúng ta cũng sống cùng nhau mà? Em không nhớ sao?"
"Em xin lỗi, nhưng em không nhớ gì cả. Tạm thời... em có thể ở riêng được không?"
Vậy là cuối cùng, Phùng Vân vẫn chấp nhận cho Tiểu Hà ở riêng. Ngày ngày anh ta đều đến thăm cô, mua rất nhiều thức ăn ngon. Nhưng anh ta vốn dĩ không thể nào biết được sở thích của cô, không biết cô thích hoa hồng.
Nhã Thần vẫn ngồi im lặng nghe cô kể, sau đó anh hỏi.
"Vậy còn Kim Ngọc Sam? Em có nghe hắn nhắc đến cô ta không?"
Tiểu Hà khẽ thở dài rồi nhìn anh.
"Thật ra... chuyện em bị mất trí nhớ là do cô ta làm!"
Cả anh và Tiểu Hoàng đều hốt hoảng đồng thanh.
"Cái gì?"
Tiểu Hà kể lại lúc cô đi lang thang bên ngoài sau khi nhận được đoạn clip đó, đã gặp Kim Ngọc Sam. Cô ta đã thách thức cô, còn thừa nhận chính mình đã cố tình làm như vậy để chia cắt cô và Nhã Thần. Hai người giằng co qua lại, sau đó cô bị cô ta đẩy nhã, đầu đập xuống đất rồi bất tỉnh. Tiểu Hoàng lúc này mới nhận ra vài chuyện.
"Vậy các xác nằm ở bờ sông chính là do bọn họ ngụy tạo để đánh lạc hướng anh Nhã Thần!"
Tiểu Hà không hiểu.
"Cái xác ở bờ sông?"
"Dạ phải. Anh Vũ nghe tin có một cái xác ở bờ sông nên đã báo cho anh rể đến. Khi đến nơi thì xác đã phân hủy, họ còn xác minh chắc chắn dấu vân tay và chiếc nhẫn kim cương là của chị!"
Tiểu Hà bàng hoàng, quả thực khi cô nhớ lại chỉ mong mau chóng đến gặp Nhã Thần, lúc này mới để ý chiếc nhẫn đó đã không còn trên tay mình nữa.
Nhã Thần tức giận đập bàn.
"Khốn kiếp! Anh nhất định sẽ điều tra từng người bọn chúng, để chúng sống không yên ổn. Nếu không thì anh không phải là Lý Nhã Thần nữa!"
Tiểu Hoàng lại ngồi gần rồi nắm lấy tay của cô, nhẹ giọng bảo.
"Chị! Hay là chị về đây ở nhé! Tiện thể chăm sóc cho anh rể, chị xem anh ấy vì nhớ chị mà đã ốm đi nhiều rồi."
Cô nhìn sang anh, quả thực là đã ốm đi không ít, sắc mặt còn xanh xao đến như vậy.
"Nhưng còn Phùng Vân? Lỡ như anh ta nghi ngờ chuyện gì đó, bứt dây động rừng thì phải làm sao?"
Nhã Thần chậm rãi ngồi cạnh cô, đặt tay mình lên mu bàn tay của cô. Ánh mắt dịu dàng và ấm áp ấy, luôn mang lại một cảm giác vô cùng ấn tâm và dễ chịu.
"Em đừng lo! Anh sẽ giải quyết từng người từng người một, để em và anh lại được về bên nhau, hạnh phúc viên mãn, răng long đầu bạc."
________________________________________________