Ba người chơi đủ trò chơi trong khu vui chơi, sau đó thì dẫn nhau đi ăn kem, uống trà sữa. Nhã Thần trước giờ không hay ăn mấy món này, nên định là không ăn. Nhưng Tiểu Hà lại bảo trà sữa rất ngon và rất thơm nên anh cũng uống thử một chút. Cô ngồi ngắm anh uống, cười hỏi.
"Ngon không?"
Nhã Thần gật đầu cười.
"Ngon lắm!"
"Lúc trước anh không thích uống trà sữa chỉ toàn uống cà phê đen không đường. Nhưng mà từ ngày có em rồi, uống thứ này đúng là ngọt ngào hơn hẳn."
Cô ngượng ngùng nhìn anh, lại còn thấy Tiểu Hoàng đang cười cô, thật là không biết chui hố nào cho vừa.
Thật là! Nhã Thần càng lúc càng lộ liễu rồi thì phải! Anh ấy bây giờ xem mình là vợ anh ấy thật rồi, không biết sợ ngại nữa, có Tiểu Hoàng ở đây mà cũng nói mấy lời sến súa này. Nhưng mà... thấy anh ấy vui vẻ thoải mái như vậy, vẫn tốt hơn là lao đầu vào công việc như ngày trước. Chỉ cần anh thấy vui, em cũng sẽ thấy vui. Em không còn là Tiểu Hà dễ yếu đuối và dễ bị những người xung quanh đả kích như ngày trước nữa. Nhìn thấy anh vui vẻ và hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất trong đời của em.
...
"Xong rồi còn muốn đi đâu nữa không?"
Nhã Thần cười hỏi Tiểu Hoàng. Nó vui lắm, chưa từng được đi chơi nhiều như thế, lại còn được anh dẫn đi ăn rất nhiều món ngon.
"Đi bờ hồ có được không?"
Tiểu Hà nhìn nó nhẹ nhàng bảo.
"Tiểu Hoàng! Anh Nhã Thần vẫn còn chưa khoẻ hẳn, không đi nhiều được đâu! Khi khác rồi đi nhé!"
"Anh không sao mà! Nếu nó muốn thì cứ đi là được!"
Tiểu Hà nhìn anh lo lắng. Cô không muốn anh vì chiều theo Tiểu Hoàng mà làm bệnh tình trở nặng. La Duật đã dặn đi dặn lại nhiều lần, không được để Nhã Thần quá áp lực công việc và ra ngoài khi trời nhiều gió, bệnh sẽ rất dễ tái phát. Chỉ cần nghĩ đến anh vì cô mà lao tâm lao lực, lòng cô lại không thể chịu được. Cũng may lần này Tiểu Hoàng hiểu chuyện, nó cũng không muốn anh bị bệnh nên đã nói.
"Nếu anh rể vẫn chưa khoẻ, vậy thì khi khác rồi đi! Không thôi anh mà bệnh, chị Hà lại lo đấy!"
Anh cười rồi vỗ đầu nó.
"Ngoan lắm!"
...
Hôm sau đi làm lại, mọi người trong công ty đều nhiệt liệt hân hoan chào đón sự trở lại của Lý thiếu. Thấy anh đã khoẻ họ rất vui. Tuy rằng anh rất khó tính và khắt khe, nhưng chưa từng ngược đãi nhân viên bao giờ, cũng chưa từng có nhân viên nào dám nói xấu sau lưng anh Thủy Hạ thích anh ngày nào giờ cũng đã bị đuổi ra khỏi công ty. Còn Cao Thi Nguyệt, cô ta không bị kết án tù mà chỉ nộp phạt. Nhưng từ sau khi chuyện đó xảy ra thì cũng không còn xuất hiện nữa.
"Lý thiếu! Người của tập đoàn Kim thị gửi thư mời đến tham gia tiệc sinh nhật của con gái ông ấy!"
Nhã Thần cầm tấm thiệp trên tay. Trong thiệp có ghi là sinh nhật mừng tuổi 23 của Kim Ngọc Sam, chính là em khoá dưới của anh. Lý thị và Kim thị cũng đã từng hợp tác chung trong rất nhiều dự án, được công ty anh chiếu cố, họ đương nhiên phải xem anh là vị khách mời quan trọng không thể thiếu trong mọi bữa tiệc của Kim thị.
Về nhà, anh liền hỏi ý của Tiểu Hà.
"Tập đoàn Kim thị mời anh đến dự sinh nhật con gái của họ! Em có muốn đi cùng không?"
Cô nhìn anh áy náy.
"Em xin lỗi! Tiểu Hoàng không thể ở nhà một mình được!"
"Không sao! Anh sẽ tranh thủ về sớm với hai chị em!"
...
Bữa tiệc tổ chức tại Kim gia, xa hoa và vô cùng lộng lẫy, trang trí toàn bộ đều là hoa tươi, đèn pha lê sang trọng đắc tiền.
Nhã Thần bước xuống từ xe hạng sang thì giống như là một viên kim cương phát sáng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Các nữ doanh nhân đều nhìn anh dưới sự ngưỡng mộ và như bị mê hoặc.
"Lý thiếu kìa! Đẹp trai quá!"
"Phong độ quá đi!"
Anh đi vào bên trong chào hỏi Kim lão gia và Kim phu nhân. Phu nhân vừa thấy anh đã khen ngợi hết lời.
"Nghe danh Lý thiếu đã lâu! Hôm nay có dịp gặp mặt, đúng là đã được mở mang tầm mắt, thật sự phong độ như lời đồn."
Nhã Thần cười xã giao.
"Phu nhân quá khen."
Lúc này, nhân vật chính của bữa tiệc mà Kim Ngọc Sam từ trên lầu đi xuống, mái tóc vàng óng ánh cài toàn là kẹp vàng, và ngọc trai, xinh đẹp như một cô công chúa. Biết bao nhiêu nam doanh nhân đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khát khao và chiếm hữu, ước mong sẽ có được Ngọc Sam. Nhưng ánh mắt mà cô ta hướng đến, lại là chỗ mà Nhã Thần đang đứng. Cô ta nhìn anh mỉm cười, còn anh thì chỉ cười nhạt cho có lệ.
Kim lão gia vốn đã muốn kết giao mối thâm tình giữa hai nhà Kim - Lý, vậy nên lập tức dẫn con gái đến chỗ anh giới thiệu.
"Giới thiệu với Lý thiếu! Đây là Kim Ngọc Sam! Là con gái vàng ngọc của chúng tôi!"
Kim Ngọc Sam nhìn anh mỉm cười.
"Chào anh! Nhã Thần!"
"Này Ngọc Sam! Gọi là Lý thiếu đi con!"
Nhã Thần cười bảo.
"Không sao. Cô ấy cũng từng là em khoá dưới của tôi mà! Không cần câu nệ lễ tiết."
Phu nhân nhìn con gái đứng bên cạnh Nhã Thần mà cảm thấy vô cùng ưng bụng, thuận miệng nói.
"Con gái chúng ta đứng cạnh Lý thiếu đây thật là xứng đôi. Nếu như có thể cùng kết thông gia, vậy thì tốt biết mấy!"
"Xin lỗi! Nhưng tôi đã có bạn gái rồi!"
________________________________________________