“ Cậu.. Sao lại khóc ..? ” Vẻ mặt Lý Anh Phong lúc này đầy sự lo lắng..
“ Không có gì.. ” Thiên Nhi quay mặt đi, lau nước mắt.
“ Trả lời. ” Anh Phong có vẻ không vui vì hành động này của Thiên Nhi. Anh không đáng để Nhi dựa vào sao?
“ Tôi đã bảo không có gì. ” Nhi quay mặt đi, nói.
“ Một là nói tại sao cậu khóc, hai là không cần về nữa. ” Lý Anh Phong mất kiên nhẫn nói.
“.. Đây là chiếc xe bố tôi tặng sinh nhật 18 tuổi của tôi. ”
“ Chỉ vậy thôi? Có thể bảo chú tặng cậu một chiếc nữa mà? ”
“ Ha. Ông ấy.. mất rồi. ” mắt Thiên Nhi đượm buồn ...
“ Xin lỗi. ” Lý Anh Phong mở cửa xe bước vào.
“ Không có gì. ” Nhi mỉm cười.
“ Ừ, cậu giao chiếc xe cho tôi, tôi sẽ sửa nó cho cậu. ” Anh Phong biết, Thiên Nhi cười nhưng thật chất cũng chẳng vui vẻ gì.
“ Xe hư thế này còn sửa được à? Không cần đâu. ” Thiên Nhi vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“ Ừ sửa được, vốn dĩ là tôi đâm hư, tôi muốn chuột lỗi thôi, cậu không cần nghĩ nhiều. ”
“ Hờ. Được thôi. Thích làm gì thì làm. ”
“ … ” Anh Phong im lặng nhìn Nhi.
“ Mà.. Ngoài tôi ra thì cậu là người đàn ông thứ hai ngồi trên chiếc xe này. ”
“ Thứ hai? ” Lý Anh Phong mặt đen như đít nồi hỏi.
“ Ừm, thứ hai! ” Thiên Nhi ngây thơ nói lại.
“ Người đầu tiên là ai? ” Anh Phong ghen ghét hỏi.
“ Ôi! Đây là đang ghen à? ”
“ Một chút.. ” Lý Anh Phong xấu hổ.
“ Người đầu tiên là ba tôi! ” nói xong, Nhi nhắm mắt lại dựa về phía sau. Còn Lý Anh Phong thì lúc này không khỏi vui mừng.
.... Một khoảng thời gian đã trôi qua, Nhi cuối cùng cũng mở mắt nhìn về phía bên cạnh là một khoảng trống.
“ Quả nhiên ai cũng bỏ mình mà đi.. ” Vừa nói xong thì phía trước có một người con trai bước tới, đưa chai nước và mấy bịch snack về phía Nhi.
“ Tôi sợ cậu đói, khát nên đi mua nước và bánh cho cậu. ” Lý Anh Phong mỉm cười.
“ Ừ.. Cảm ơn. ”
“ Nhìn cậu cứ như tôi vừa bắt nạt cậu không bằng. ”
“ Tôi muốn về kí túc xá. ”
“ Được, tôi đưa cậu về. Lần này cậu không từ chối được rồi nhỉ? Cũng may, xe của tôi và cậu đâm nhau ở một đoạn đường khá vắng, hầu như không có ai. ”
“ Không phải là đâm nhau, mà là cậu chặn đầu xe tôi, ok? ”
" Ok, i'm wrong, sorry. ” Phong lắc đầu.
“ Biết sai là tốt! ” Nhi cười.
“ Nhưng, xe cậu cũng hư còn gì? Làm sao đưa tôi về được? ” Thiên Nhi nhăn mặt khó hiểu
“ Tôi đã lấy một chiếc xe khác rồi! Khi chúng ta đi sẽ có người tới xử lý hai chiếc xe này sau. ”
“ Ồ, cậu lấy khi nào thế? ”
“ Khi nãy. ”
“ Ừ. ”
\[…\]
“ Lên xe. ”
“ Ừ. ”
“ Nè làm gì thế? ” Nhi thấy Phong ghé sát vào người mình thì lập tức hỏi.
“ Thắt\_dây\_an\_toàn. ” Lý Anh Phong mỉm cười.
“ Ờ. ” Mặt Nhi đỏ như trái cà chua chín mọng.
“ Mặt cậu .. sao đỏ thế ? Sốt à? ”
“ Không, không có, lo lái xe đi! ”
“ Haha. Được thôi. ”
“ … ”
\_kí túc xá nữ\_
“ Kí túc xá kìa cậu chạy đi đâu thế? ”
“ Đỗ xe. ”
“ Để tôi xuống rồi cậu đi không được à? ”
“ Không. ”
“ Tại sao? ”
“ Tôi lo. ” Phong lại cười.
“ Ừ, ờ. ”
/ Cái tên này cười sao lại đẹp như vậy chứ? / Suy nghĩ của Hoàng Thiên Nhi.
\[…\]
Sau khi Phong đã đậu xe xong, cả hai xuống xe, bước vào kí túc xá, nam thì không được phép vào kí túc nữ nên chỉ có thể ở dưới nhìn Nhi đi lên.
\[…\]
“ Ủa? Sao cửa lại mở toang thế này? ” Hoàng Thiên Nhi bước vào.
“ Băng.. Băng ơi? ” Thiên Nhi đi khắp phòng kiếm cô.
“ Điện thoại.. Gọi.. Gọi! ”
\* Reng reng \* tiếng điện thoại vang khắp phòng.
“ Điện thoại đây rồi người đâu? ”
“ Băng! Mày có nghe tao nói không? Không vui đâu, mày đang trốn tao phải không..? híc. ” Nhi đi tìm khắp phòng vẫn không thấy cô. Sự lo lắng trỗi dậy.
“ Gọi điện.. Giúp.. Đúng rồi gọi điện! Gọi.. Gọi cho ai bây giờ? ”
\* Reng Reng \*
\- Alo? Nhi? \(Phong\)
\- Huhu.. Phong.. Phong.. \(Nhi\)
\- Sao thế?? Chuyện gì? Làm sao lại khóc ? Nói! \(Phong\)
\- Tôi.. tôi không thấy Băng nữa.. \(Nhi\)
\- Bình tĩnh chút đi. Có lẽ cậu ta chỉ đi ra ngoài mua đồ cũng nên? \(Phong\)
\- Nhưng..\(Nhi\)
\- Cậu ta cũng lớn rồi, cậu cứ đi ngủ trước đi, đợi ngày mai xem sao? \(Phong\)
\- Ừ. \(Nhi\)
\- Nghe lời tôi, bình tĩnh một chút, tôi hứa sẽ tìm cậu ta cho cậu. Nhé. \(Phong\)
\* Tút.. Tút \*
\[…\]
\* Reng... reng \*
\- Alo. \(Nhi\)
\- Dạ tiểu thư. \(Quản gia\)
\- Quản gia, ông mau cho người đi tìm Băng cho tôi. \(Nhi\)
\- Huyền tiểu thư ạ? \(Quản gia\)
\- Ừ, trong vòng ngày mai tôi nhất định phải biết Băng đang ở đâu. Nhớ, tìm không được thì tự nghỉ việc đi. \(Nhi\)
\- Dạ. \(Quản gia\)
\* Tút.. tút \*
“ Băng.. Ngủ ngon nhé. ” Hoàng Thiên Nhi ngồi trên giường với vẻ không vui.
\[…\]
“ Jessica chị chưa ngủ ạ? ”
“ Ừ, ngày mai tôi có lịch học. ”
“ Vâng, vậy chị có muốn đi không? ”
“ Không. ” Không muốn gặp cái tên biến thái họ Hàn kia, nhưng lại sợ Nhi lo lắng..
“ Được, ngày mai em đưa chị đi chơi. ” David mỉm cười nói.
“ Đi đâu? ”
“ Ngày mai chị sẽ biết. ”
“ Ừ. ”
“ Sáng mai chị muốn ăn gì? ”
“ Gì cũng được. ”
“ Vâng ạ. ”
“ … ” cô im lặng.
“ Jessica, Good night. ” David mỉm cười.
“ Thanks, you too. ”
“ Vâng. ”
“ … ” Sau khi David ra khỏi phòng thì cô mới nằm xuống chiếc giường trắng kia.
“ Hoàng Thiên Nhi, ngủ ngon nhé! ” Cô nhắm mắt tưởng chừng đã ngủ thì cô lại mở mắt ra! Trằn trọc cả một đêm cho đến khi ngủ được.
“ Đừng, Đừng, Đừng mà! ”
“ Đừng đâm bà ấy ... làm ơn.. Aaa.. ”
\[…\]
“ Chị, Chị, Jessica! Tỉnh lại đi! ”
“ … ” Cô mở mắt, hàng mi ướt đẫm, mồ hôi thi nhau tuông ra.
“ Chị.. nước đây. ”
“ Cảm ơn. ” Cô cầm lấy ly nước, uống.
“ Chị.. lại mơ thấy cảnh đó ạ..? ”
“ Không phải việc của cậu, đi ngủ đi. ”
“ Em.. Xin lỗi. ” David bước ra khỏi phòng, khuôn mặt thấm đậm sự buồn bã.
“ … ” Cô ngồi trên giường cứ suy tư mãi mà không chợp mắt..
\[…\]
“ Jessica.. xin lỗi ... năm đó là mẹ em có lỗi với mẹ chị... ”
\[…\]
??????????