Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 184:Vẫn còn thương.



“ ... ” Hàn Tử Mặc nghe thấy cô nói liền đen mặt đứng thẳng dậy, rời khỏi phòng.

“ Hắn ta đi rồi.. Thật tốt... ” Huyền Thiên Băng ôm đầu, tốt.. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy mất mát như vậy...? Huyền Thiên Băng tự nhủ, là do vết thương trên tay quá đau mới khiến cô trở nên thảm hại như bây giờ.. Cô không còn tình cảm với hắn.. Chắc chắn là vậy.. Trái tim cô đã nguội lạnh từ rất lâu rồi, cô sẽ không yêu ai thêm bất kỳ một lần nào nữa.

Chưa đầy 10 phút sau Hàn Tử Mặc lại quay lại với một hộp y tế. Bước lại gần Huyền Thiên Băng, hắn ngồi lên giường, cầm lấy tay cô chuẩn bị xử lý vết thương.

“ Cút ra! ” Huyền Thiên Băng hất tay Hàn Tử Mặc, tại sao hắn không bỏ đi luôn đi? Tại sao lại quay lại? Cô không muốn lại phải lòng hắn một lần nữa.. Cô không muốn dính líu đến hắn dù chỉ là một chút.

“ Đừng có cậy mạnh, không xử lý sẽ nhiễm trùng nhiễm độc, đến lúc đó cho dù là thần y cũng sẽ chặt bỏ đôi tay này của em. ” Hàn Tử Mặc cầm lại tay Huyền Thiên Băng, hắn vừa mới đến chỗ Killian bắt cậu ta giao hết thuốc trị thương ngoài da ra, liền lấy được một hộp và vài câu dọa nạt.

“ Hừ, ở đó mà già mồm. Vết thương này không đến nổi phải chặt tay đâu. Tôi không theo ngành y nhưng một chút kiến thức cơ bản này vẫn biết đấy. ” Huyền Thiên Băng hừ lạnh, còn đem mấy chuyện cỏn con này ra dọa cô? Trẻ con.

Hàn Tử Mặc nhìn Huyền Thiên Băng lên mặt, tâm trạng liền trở nên tốt hơn rất nhiêu, chí ít cô không dùng cái gương mặt chán ghét đối diện hắn.

“ Nếu đã biết một chút kiến thức cơ bản thì chắc chắn phải biết rằng vết thương mà không xử lý kịp thời sẽ dễ dàng làm độc không? Tuy không đến cưa tay nhưng nhiễm trùng thì sẽ làm sốt và gây nhiều chịu chứng khác. Cảm thấy những việc này không đáng để em xử lý vết thương tưởng chừng là nhỏ này à? ” Hàn Tử Mặc nói luyên thuyên dong dài thì tay cũng đã bó thuốc gần xong mất rồi, nói là vết thương nhỏ chứ dây thừng cứa rất rất sâu vào cổ tay cô. Phải nói là vết thương rất đau, phạm vi không rộng nhưng dài theo hình tròn cả cổ tay. Đôi tay trắng nõn của cô vậy mà lại bị mấy vết thương này dìm xuống, thật tức điên lên được.

Huyền Thiên Băng nghĩ một lúc thì thấy cũng đúng, dù sao vết thương cũng không nhỏ. Hơn nữa nếu để Holly cùng những người khác thấy vết thương này thì không xong đâu.. Dù Huyền Thiên Băng không mấy đau nhưng trong nó thật sự có chút đáng sợ. Ban nãy Huyền Thiên Băng nhìn vào vết thương, bị cắt sâu vào trong thịt. Cô rất ốm, vì thế thịt trên cổ tay thì chẳng bao nhiêu mà bị cắt sâu như vậy, nhìn có vẻ đến tận xương mất rồi.

Huyền Thiên Băng thở dài một hơi, tự nhiên lại mất khống chế để bản thân bị thương. Thật ngốc quá đi..! Huyền Thiên Băng sực nhớ là Hàn Tử Mặc đang xử lý vết thương giúp cô. Cô liền nói: “ Vậy để tôi tự làm, không phiền tới anh. ”

“ Xong rồi. ” Hàn Tử Mặc trả lời, vừa đúng lúc.

“ Hả..? ” Huyền Thiên Băng có chút ngượng.

“ Tôi xử lý xong rồi. ” Hàn Tử Mặc dẹp hộp thuốc sang một bên, nắm tay Huyền Thiên Băng hỏi.

“ Alice, khi nào em mới thừa nhận em là Huyền Thiên Băng? ” Hàn Tử Mặc hỏi một cách nghiêm túc, ngay khi Huyền Thiên Băng định chối bỏ một lần nữa thì Hàn Tử Mặc lại nói.

“ Đừng trả lời vội. Đây không phải lần đầu nhưng sẽ là lần cuối tôi hỏi em. Tôi hỏi em không phải bởi vì tôi không biết mà là tôi muốn nghe chính miệng em thừa nhận. Đừng xem tôi như thằng ngốc, cũng đừng xoay tôi vòng vòng như thằng ngu. ” Hàn Tử Mặc nói, mất cô 5 năm chính là một cực hình. Dĩ nhiên Hàn Tử Mặc biết cô hận mình, ghét mình vì một số hiểu lầm hắn vẫn chưa kịp nói, hay nói đúng hơn là Huyền Thiên Băng hoàn toàn không muốn nghe hắn nói.

“ Tôi.. Tôi không phải.. ” Huyền Thiên Băng đang định phủ nhận thì Hàn Tử Mặc lại hôn mạnh. Huyền Thiên Băng không kịp trở tay thì đã bị hôn đến hết hơi...

“ Nói lại. ” Hàn Tử Mặc liếm môi, dáng vẻ mê hoặc.

“ Nói lại bao nhiêu lần cũng vậy, tôi không phải..! Um.. ” Huyền Thiên Băng vẫn tiếp tục cứng miệng thì Hàn Tử Mặc lại hôn tới tấp, dường như không cho cô nghỉ.

“ One more times. ” Hàn Tử Mặc nhếch mép, nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì người được lợi chắc chắn là hắn chứ không ai khác.

“ Hàn Tử Mặc! Anh chơi tôi à? Ban nãy anh cũng uống viên thuốc kia tại sao anh lại không bị gì chứ? ” Huyền Thiên Băng lờ sang chuyện khác, còn hôn hít nữa chắc cô tắt thở.

“ Hmm, em bị ngốc à? Viên thuốc là ở chỗ của tôi sản xuất ra, chẳng nhẽ tôi lại không tự có thuốc giải? ” Hàn Tử Mặc cười chế giễu, thật ra, như vậy vẫn chưa là hết bởi vì.. Tác dụng thật sự của viên thuốc vẫn chưa phát tác.

“ Hàn Tử Mặc! Chế giễu tôi anh rất vui? ” Huyền Thiên Băng vẻ mặt ghét bỏ.

“ Không. ” Hàn Tử Mặc ngẫm một lúc rồi trả lời, hắn không có ý chế giễu cô. Huyền Thiên Băng lại bày ra bộ mặt ghét bỏ hắn rồi...

???????

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv