“ Đặt xuống! Ai cho phép anh buổi sáng uống rượu? ” Dylan từ xa bước đến, nhanh tay giật lấy ly rượu của York.
Huyền Thiên Băng cười khẽ, hóa ra lý do York hiềm khích với cô bấy lâu nay chính là vì thế. Hôm nay xem ra phải giải quyết vụ việc này rồi.
“ Ây do Dylan à, người ta gọi đây là mượn rượu giải sầu đó! ” Huyền Thiên Băng cầm lấy ly rượu của York chưa kịp uống, vừa cười vừa lắc nhẹ vào lần.
“ Mượn rượu giải sầu? Chỉ là cái cớ thôi, em cũng không được uống! ” Dylan giật lại ly rượu không cho bất kỳ ai động đến.
“ York! Sáng sớm đã muốn uống rượu rồi? Cũng phải nghĩ cho sức khỏe của bạn thân một chút chứ? Gây hại ít nhiều gì cũng là hại mà? ” Dylan quay sang chất vấn York, York cũng rất nhận lỗi, biểu cảm mếu máo xin tha. Huyền Thiên Băng nhìn thì không nhịn được cười, liền hi hi ha ha vài tiếng.
Dylan nghe xong liền nhìn sang cô, “ Còn em nữa, cười cái gì? Phụ nữ đang mang thai còn không biết kiêng cữ dám động đến rượu? Muốn đứa bé trong bụng em xảy ra mệnh hệ gì à? ”
“ Khụ, em chỉ cầm chơi thôi chứ không có uống. Chẳng lẽ em còn không biết tác hại của rượu sao? Bình thường không uống chẳng nhẽ bây giờ em lại uống? ” Huyền Thiên Băng liền lấy lòng Dylan nếu không cái người này lại lãi nhãi không ngừng nữa mất.
“ Có thật không? ” Dylan vẻ mặt hoài nghi nhưng thật chất anh rất tin cô.
“ Thật! ” Huyền Thiên Băng gật đầu chắc chắn.
“ Dylan, bên kia kìa, có thùng giấm chua lắm.. Anh không định dỗ à? ” Huyền Thiên Băng chỉ tay về phía York, khuôn mặt York đen hơn đít nồi.. Huyền Thiên Băng còn nói cho Dylan nghe việc ban nãy York nói với cô. Mục đích muốn gỡ bỏ hiểu lầm này.
“ Chậc, ngốc quá! ” Dylan bước lại gần York, tay đặt lên má York kéo lên khiến anh đối mặt Dylan.
“ Cái gì? ” York bực dọc nói, vốn không có dự định trả lời nhưng sợ ai kia lại bảo York giận dỗi này kia vô cớ rồi kiếm cớ để giận hờ York thì khổ!
“ Khụ, hai người nói chuyện đi. Tôi.. ra ngoài đợi! ” Huyền Thiên Băng nhanh tay cầm lấy bức ảnh trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
“ Phù.. Ở lại thêm một lúc nữa mình sẽ ói vì quá no mất! Thức ăn chó quá nhiều rồi! ” Huyền Thiên Băng đứng phía ngoài than thở, vừa thoát khỏi một cặp thì lại gặp một cặp! Lãnh Vân Hiên cùng Diệp Song đang vui đùa bên ngoài. Sao đi đâu cũng gặp người yêu nhau thế này?
\[…\] Phòng ăn.
“ York ngốc nghếch! Hôm qua nhốt em cũng là vì ghen sao? ” Dylan ngồi lên đùi York, ngước mặt lên cười hỏi.
“ ... ” York không trả lời, chăm chú nhìn khuôn mặt Dylan, ánh mắt sâu xa.
Dylan nhìn York, nghĩ một lúc rồi ôn tồn bảo: “ Thôi nào, đừng giận chứ. Anh đâu phải không biết mối quan hệ giữa em và Dạ? Phải nói là rất thân thiết, vậy nên giúp đỡ nhau cũng là điều hiển nhiên dễ hiểu. Sao anh lại lấy đó làm lý do để ghét con bé chứ? ”
“ Phải rồi! Hai người rất thân thiết, còn tôi thì chẳng là cái gì nên tôi cũng chẳng dám giận hờn hay gì cả. Vậy được chưa? ” York hất tay Dylan ra, trong lòng bức bối không cách nào giải tỏa.
Dylan liền lắc đầu lia lịa, bác bỏ câu nói của York, “ Không phải! Ý em không phải thế! Tuy Dạ là một người rất thân thiết với em nhưng anh mới thật sự là người em cần nhất trong cuộc sống này! Là người em yêu nhất! Thử hỏi nếu người em yêu nhất lại đi giết chết người em gái em thương thì em phải sống sao đây? Sống trong sự áy náy hay có thể sống vui vẻ với anh? ”
“ ... ” York đột nhiên cảm thấy ấm lòng, vốn biết rõ là Dylan không có tình ý gì với Ám Dạ nhưng anh vẫn thấy khó chịu! Bởi vì chẳng ai muốn nhìn thấy người yêu mình sớm tối lo lắng yêu thương chiều chuộng người khác cả! Hơn nữa với một người có tính độc chiếm quá cao như York thì nhẫn nhịn là không thể nào, chỉ có thể trực tiếp ‘giải quyết’!
Dylan nhìn khuôn mặt không hiểu cảm của York liền nghĩ anh vẫn còn giận. Dylan nhướng người lên, đặt môi mình lên môi York. York có chút bất ngờ nhưng lại phối hợp rất nhiệt tình.
Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Dylan cười cười nói: “ Đừng giận nữa! ”
“ Được. ” York trả lời, ôm Dylan vào lòng.
“ Vậy, sau này cũng không được như thế nữa? ” Dylan tiếp tục nói, phải nhân lúc này nói rõ ra, nếu không sau này chẳng còn cơ hội nữa!
York nhìn Dylan một chút rồi trả lời: “Ừ.”
“ Hì hì. ” Dylan nghe xong liền cười vui vẻ, tâm trạng cũng rất tốt, ôm York chặt hơn. Rồi mãi một lúc sau mới nhớ đến Ám Dạ!
“ Ấy quên mất! Dạ còn ở bên ngoài chờ chúng ta. Có phải chúng ta đã để em ấy chờ quá lâu rồi không? ” Dylan có chút ngượng ngùng nói với York.
“ Không sao, cứ để cô ấy chờ. ” York nhếch mép, nhân cơ hội này trả thù cũng không tồi!
“ Hả? Rồi lát nữa ra em ấy lại hỏi sao lâu thế rồi chúng ta phải trả lời như nào? ” Dylan hỏi lại, ý kiến của York có hợp lý không thế? Tí bị hỏi thì bảo rằng ân ái ôm ấp nên lâu à? Đùa cái gì thế!
“ Thì bảo là.. ” York ghé vào tai Dylan nói nhỏ, Dylan nghe xong mặt liền đỏ bừng!
“ Bậy bạ! Đi ra đi! Chúng ta ra ngoài! ”
???????