Gia tộc Lemon Disnies tiếp đãi khách rất chu đáo, những nhân vật có tiếng tăm hiển hách như Mặc Tiêu Dao và Right Anxua sẽ được sắp xếp một vị trí ngồi cao nhất, bàn tiệc sang trọng trưng bày những món sơn hào hải vị, rượu vang đắt đỏ hiếm có. Đại diện của những gia tộc nhỏ vũng được sắp xếp chỗ ngồi hết sức hợp lí, tiếp đón nhiệt tình.
Trong lúc Ám Nguyệt đang đánh mắt quanh sát xung quanh thì bàn tay đang để dưới bàn bỗng bị ai đó nắm lấy. Cô tròn xoe mắt nhìn anh.
“Lát nữa tuyệt đối không được rời khỏi tôi nửa bước nghe chưa?” Sắc mặt Mặc Tiêu Dao không đổi nhưng Ám Nguyệt vẫn nhận ra sự nghiêm trọng trong lời nói.
Hàng lông mày chỉ vừa nhíu lại ngay lập tức dãn ra, Ám Nguyệt mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, cô nói: “Có chuyện gì sao lão đại.”
“Ừm, cẩn thận một chút.”
Ám Nguyệt quay qua nhìn Bạch Phong và Nguỵ Lỗi phía đối diện. Dù không nói ra nhưng tất cả đều hiểu, bữa tiệc này ắc phải thấy máu.
Ngụy Lỗi nhận cuộc gọi đến của Phong Duật báo bọn họ cũng sắp tới.
“Lão đại Phong Duật, Nam Dương bọn họ tới rồi.”
Ám Nguyệt nhìn về phía cửa, Nam Dương và Phong Duật đã đến, trên tay mỗi người đều bê một chiếc hộp nhỏ, là lễ vật mừng sinh thần Lemon Disnies. Bên trong mỗi hộp là một con tỳ hưu được chạm khắc bằng ngọc quý hiếm, giá trị lên tới vài tỷ đồng. Lemon Disnies rất vui sướng khi thấy món lễ vật này, hắn ta cho người xem lễ vật vào phòng riêng khoá lại rồi tiếp đón Phong Duật, Nam Dương. Hắn đưa hai người họ lên bàn tiệc của Mặc Tiêu Dao.
“Mặc lão đại, ngài ra tay thật hào phóng. Cặp tỳ hưu này tôi đã cho người săn lùng lâu nay cũng không mua được.”
“Cậu thích là được rồi.” Mặc Tiêu Dao cũng khách sáo đáp lời. Thấy khách khứa ngày càng đông mà Lemon Disnies cứ ngập ngừng mãi ở chỗ mình, anh nói tiếp: “Cứ đi làm việc của cậu đi.”
“Vậy Mặc lão đại và mọi người cứ tự nhiên, tôi xin phép.”
Sau khi Phong Duật và Nam Dương đến, hai chỗ trống đã kín, sáu người, sáu cặp mắt nhìn nhau. Mặc Tiêu Dao gắp thức ăn cho cô.
“Hai cậu có phát hiện gì không?”
“Có, khi chúng tôi tới đây nửa đường phát hiện hai chiếc trực thăng rất khả nghi, đều đã bắn rơi rồi.”
“Người ở phía Đông báo lại có một đoàn xe đang di chuyển về hướng thành phố. Bọn họ đã tìm cách tiếp cận được chiếc xe cuối cuồi thì phát hiện ngoại trừ tài xế những người còn lại đều là demon assassin.”
“Phía Tây và Nam đều chưa thấy động tĩnh.”
“Tuy đều đã bị người của chúng ta ngăn chặn nhưng tôi e lát nữa sẽ có một màn náo loạn tại đây.”
“Rốt cuộc tên điên đó muốn làm gì?”
“Cùng một lúc diệt gọn cả hai gia tộc.”
Mặc Tiêu Dao nhếch khoé môi: “Hắn ta sắp lộ diện rồi.”
Ám Nguyệt cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an khó tả. Đôi bàn tay vô thức siết chặt lấy góc váy.
Chợt ánh đèn vụt tắt, xung quanh là một khoảng tối đen mịt mờ. Lập tức mọi người trở nên hoảng loạn.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây mà hệ thống điện cũng có khi xảy ra trục trặc?”
“Nói gì vậy đây là gia tộc Lemon Disnies đó. Tôi nghĩ họ có bất ngờ cho khách mời thôi, mọi người không cần hoảng loạn.”
Có một hai người trấn an, mọi người lập tức dần bình ổn trở lại, thay vì hoang mang hoảng sợ mọi người bắt đầu mong chờ. Chỉ có Ám Nguyệt là hiểu rõ, đã có chuyện không ổn xẩy ra. Kẻ này đã bắt đầu ra tay.
Mặc Tiêu Dao nắm lấy tay cô: “Đi.” Sáu người vừa đứng dậy phía trên đầu đã vang lên tiếng nổ kinh hoàng.
“Lại là chuyện gì?”
“Là tiếng nổ sao?”
“Là tiếng bom đó.”
Rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Cậu chủ Lemon Disnies, cậu rốt cuộc có bất ngờ gì dành cho chúng tôi?”
Mọi người đều bắt đầu nhao nhao lên, nỗi sợ thêm một lần nữa trở lại.
Lemon Disnies đang tiếp khách bỗng xanh mặt, hắn loay hoay liên hệ người của mình kiểm tra đường điện còn chưa xong, giờ lại xảy ra vụ nổ ở tầng 11.
“Mọi người bình tĩnh, không có chuyện gì hết. Tôi đã cho người kiểm tra rồi.”
“Không phải trò đùa sao? Là thật hả?”
“Có bom.”
Mọi người bắt đầu rời khỏi vị trí, trong bóng tối mịt mờ người này chen người kia hướng về phía cửa mà chạy. Tầng tổ chức bữa tiệc này là tầng 8, cách tầng xảy ra vụ nổ 3 tầng.
Rất nhiều người bị xô đẩy ngã rạp xuống nền đất, bị dẫm đạp đến chết. Trong cái khoảnh khắc sinh tử này chẳng ai còn quan tâm đến quyền lực địa vị nữa tính mạng mới là quan trọng. Nhiều kẻ ham sống còn không từ thủ đoạn đảy ngã người phía trước chen lấn mà chạy.
Ngọn lửa đã bắt đầu lan tới những tầng dưới. Thang máy không thể sử dụng buộc phải chạy thang bộ.
Mặc Tiêu Dao nắm lấy tay Ám Nguyệt kéo cô chạy.
Bên phía Right Anxua hắn và người của hắn ta cũng lẫn vào dòng người xô đẩy biến mất không dấu vết.
Đôi guốc cao khiến việc di chuyển khá bất tiện, Ám Nguyệt ném nó qua một bên rồi đi chân trần. Mặc Tiêu Dao nhíu mày nhìn cô, anh khựng lại cởi vest khoác lên người cô rồi bế cô lên.
“Lão đại, thả em xuống.”
“Nằm im, tôi đưa em ra khỏi đây.”