Ám Nguyệt dù không cam lòng vẫn phải theo Mặc Tiêu Dao trở về. Ngồi trên máy bay, anh ôm gọn cô trong lòng rồi gục đầu vào cổ cô nhắm mắt ngủ. Có vẻ ngày hôm nay là một ngày vô cùng mệt mỏi.
Theo Johnne mane chơi cả một ngày, bị cậu nhóc lôi đi lôi lại khắp khu vui chơi cả người Ám Nguyệt cũng đã thấm mệt, cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thấy mình đã ở trong căn phòng quen thuộc, bị người người đó ôm chặt.
Ngắm nhìn gương mặt tiêu soái ấy không biết bao nhiêu lần, Ám Nguyệt cảm thấy bản thân ngày càng lún sâu, tình cảm cắm rễ không thể dứt. Người đàn ông này nói đúng, cô không thoát khỏi anh, cô cũng tình nguyện cả đời bên anh.
Vùi mặt thật sâu vào trong lồng ngực ấm áp ấy, Ám Nguyệt nghe thấy sát cạnh tai là giọng nói trầm ấm: “Dậy rồi?”
“Vâng.”
“Mới sáng sớm đã muốn sàm sỡ tôi, tiểu hồ ly…”
Không thể để cho Mặc Tiêu Dao nói ra mấy lời vô liêm sỉ, Ám Nguyệt hôn anh một cái rồi nói: “Chào buổi sáng lão đại.”
Ám Nguyệt vừa ngồi dậy đã bị Mặc Tiêu Dao kéo ngã nhào vào người anh: “Nay không có lịch trình gì, ngủ thêm chút nữa đi.”
Hiếm khi Mặc Tiêu Dao có thời gian rảnh, Ám Nguyệt cũng không quậy mà yên phận để anh ôm.
“Hôm qua Duy Vũ đã gửi bản xét nghiệm cho tôi, đám người Trần gia và Trương gia đều trúng độc, loại độc giống với loại Michael Edward trúng.”
“Vậy…”
“Duy Vũ đã cho bọn chúng uống thuốc giải tạm thời.”
“Michael Edward này quá thâm độc, hắn dùng tất cả mọi người làm tốt thí còn bản thân nấp trong tối hưởng lợi. Thủ đoạn hèn hạ.”
Mặc Tiêu Dao cười nhạt, vuốt ve mái tóc cô nói: “Tiểu hồ ly, ở trong giới này chỉ cần đạt được mục đích, nắm được quyền lực thì cho dù có hèn hạ cỡ nào cũng chẳng ai bận tâm, kết quả mới là thứ quyết định.”
Ám Nguyệt trầm mặc giây lát rồi cô như chợt nhớ ra điều gì đó: “Phải rồi lão đại, có một chuyện em muốn hỏi anh.”
“Hửm?” Mặc Tiêu Dao nhướng mày.
“Ngày ba mẹ em gặp chuyện tại sao…tại sao…”
“Em muốn hỏi tại sao tôi lại có mặt ở đó?”
“Ừm.” Những tấm ảnh Michael Edward cho cô xem ngày hôm đó không giống như đã qua chỉnh sửa, cộng thêm thái độ của Bạch Phong thì Ám Nguyệt đã ngầm xác định những tấm ảnh đó là thật. Có điều Ám Nguyệt nghĩ mãi cũng không ra lí do tại sao Mặc Tiêu Dao lại xuất hiện ở đó.
Mặc Tiêu Dao xuống giường, anh ra ngoài một lát rồi quay lại với một bản tài liệu.
“Em xem đi.”
Ám Nguyệt nhận lấy cô đọc lướt qua một lượt thì cũng đã hiểu.
Năm ấy Mặc Tiêu Dao muốn mở Quill, tìm hiểu thị trường trong nước thấy Hàn thị phát triển khá lớn mạnh, hợp tác đôi bên cùng có lợi. Bản hợp đồng vừa được kí kết, Mặc Tiêu Dao nhận được tin có kẻ cũng đang nhắm đến miếng mồi béo bở này. Bọn chúng đã sớm ra tay trước một bước, ngày xảy ra chuyện Mặc Tiêu Dao biết tin liền tới ứng cứu chỉ có điều không kịp. Máy bay phát nổ rơi xuống, ba mẹ Ám Nguyệt thiệt mạng.
Vài ngày sau đó, tập đoàn của Hàn thị đổi chủ hợp tác giữa hai bên cũng chấm dứt. Dù vậy Mặc Tiêu Dao vẫn cho người để mắt đến hai anh em nhà họ Hàn. Anh biết kẻ đứng sau sẽ không tha cho họ, anh muốn dựa vào đó để tra ra thân phận kẻ đó.
Việc Mặc Tiêu Dao vô tình cứu được Hàn Quyên cũng không phải trùng hợp. Anh cố ý giữ cô lại bên mình phần vì muốn kẻ kia lộ diện, phần vì muốn bảo vệ cô. Bởi những u uất, cay đắng, đau đớn mà Hàn Quyên phải trải qua từ đầu đến cuối anh đều chứng kiến.
Ám Nguyệt siết chặt tờ giấy trên tay.
“Xin lỗi, tôi không thể cứu được họ.”
Ám Nguyệt không nói gì chỉ ôm chầm lấy Mặc Tiêu Dao mà khóc.
…
Cộp…cộp…cộp…trong căn hầm tối vang lên âm thanh tiếng guốc. Đây là lần đầu tiên Ám Nguyệt xuống căn hầm này.
Thuộc hạ phía sau mở đèn điện sáng bừng cả căn hầm giam.
Một đám người bị nhốt trong cũi sắt y như là đám động vật được nuôi nhốt.
Trương Đình mặt mũi phờ phạc, môi khô khốc trên mình vẫn mặc bộ váy cưới nhem nhuốc, cô ta thều thào: “Hàn Quyên, tôi biết sai rồi, càu xin cô thả tôi ra.”
Trần Tuấn Khang cũng ngước mắt nhìn cô, anh ta quỳ xuống van xin: “Hàn Quyên, anh xin em ba mẹ anh lớn tuổi rồi em tha cho họ được không? Tất cả đều do anh, đều tại anh, em muốn chém muốn giết anh không một lời oán trách chỉ xin em tha cho họ được không? Hàn Quyên.”
Ám Nguyệt cười nhạt liếc mắt nhìn Trần Tuấn Khải nằm dưới sàn đát lạnh lẽo: “Tha? Khi trước các ngươig giết ba mẹ tôi các người có nghĩ đến chuyện sẽ tha cho họ không?”
“Trần Tuấn Khang ba mẹ anh lớn tuổi? Ba mẹ tôi thì sao? Họ đáng phải chết?”
“Tuấn Khang con không phải cầu xin nó.” Trần Tuấn Khải cắn răng nói.
“Trần Tuấn Khải rất đáng khen, Hahaha để tôi nói cho các người một chuyện rất thú vị.”
“Trần Tuấn Khải có phải ông cảm thấy trong người rất nóng? ruột gan như bị thiêu đốt?”
“Mày, mày hạ độc tao?”
“Không không không, người hạ độc ông là Michael Edward. Ông bán đứng ba tôi đây chính là cái giá ông phải nhận. Mà không phải chỉ ông mà tất cả bọn họ cũng không ngoại lệ.”