Duy Vũ nghe bác sĩ Vương báo tin Ám Nguyệt đã tỉnh. Sau đó cũng tức tốc dừng mọi công việc để bay qua thăm cô, tiện báo luôn cho mấy người kia biết.
Trùng hợp thế nào lại gặp Bạch Phong và Nam Dương ở cổng bệnh viện.
Trên tay họ người thì xách hoa quả, người mang theo cháo nóng.
“Ám Nguyệt tỉnh thật rồi?”
“Ừm, Vương Khang gọi báo tôi thế.”
Vừa đi đến cửa phòng, Nam Dương là người xung phong mở cửa: “Lão…đại.”
Bạch Phong và Duy Vũ đứng sau đợi mãi vãn không thấy tên Nam Dương này vào trong liền nhíu mày rồi cùng lúc ngó đầu nhìn vào.
Cả ba hóa đá trước cửa khi bắt gặp cảnh tượng đầy ám muội.
Mặc Tiêu Dao nghe thấy tiếng động khẽ buông Ám Nguyệt ra. Nhíu mày nhìn ba tên ngơ ngoài cửa.
Ám Nguyệt cũng phát hiện có người đến, mặt cô vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Cô kéo chăn che kín mặt.
“A.”
Rầm…cánh cửa đóng lại.
“Lão đại, chúng tôi đều không thấy gì.”
“Tôi còn có việc phải đi xử lí, Duy Vũ cậu đem đồ vào giúp tôi. Hôm khác tôi đến thăm sau.”
“Tôi cũng có việc…”
Vừa quay đầu toan chạy thì vừa đúng lúc Phong Duật và Ngụy Lỗi tới. Thấy bọn họ hớt ha hớt hải liền hỏi.
“Các cậu đứng đây làm gì? Sao không vô?”
“Đợi hai bọn tôi rồi vào một lượt à?”
Như vớ được phao cứu mạng, Nam Dương cùng Bạch Phong liền đem túi đồ trên tay giao lại cho hai người họ rồi nói vội.
“Trụ sở gọi tôi có việc gấp, hai cậu đem vào giúp tôi.”
Tiếng Mặc Tiêu Dao từ trong vọng ra khiến cho ba người muốn chạy cũng không thể chạy: “Vào đây cả đi.”
Cạch…
“Lão đại.”
“Ám Nguyệt tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Ám Nguyệt từ từ kéo chăn để lộ cặp mắt nói: “Mọi người đông đủ thật.”
“Nghe Duy Vũ nói cô đã tỉnh, bọn tôi vừa hay ở gần nên tiện tới thăm cô.”
“Cô thấy trong người sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Kể từ sau khi ba mẹ cùng anh hai qua đời, Ám Nguyệt đã không còn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân nhưng ngay lúc này trong tim lại len lỏi tia cảm xúc khó tả. Những người này tuy không phải thân thích, chỉ là bèo nước may mắn gặp nhau. Nhưng ở cạnh một thời gian dài, bọn họ đã sớm coi cô như người trong gia đình. Dù không nói ra nhưng ai cũng có thể cảm nhận được.
Phong Duật nghi ngờ nhìn cô: “Thật sự đã không sao rồi? Mặt cô sao lại đỏ như vậy? Duy Vũ cậu xem xem đã thật sự ổn chưa?”
“Khụ…khụ…”
Ám Nguyệt từ từ kéo chăn che kín mặt. Xấu hổ quá đi mất.
Duy Vũ liền giải vây đem cháo nóng múc ra bát rồi nói: “Đương nhiên là đã ổn rồi, chắc là do trong phòng ngột ngạt quá thôi. Phải rồi cháo hầm với mấy vị thuốc bổ, cô mới tỉnh ăn chút gì đi.”
Ám Nguyệt định ngồi dậy ăn cháo lại bị Mặc Tiêu Dao ấn xuống, anh nhận lấy tô cháo từ tay Duy Vũ.
“Để tôi.”. Truyện Dị Giới
Bạch Phong cùng Nam Dương trao đổi ánh mắt, sau đó kéo Ngụy Lỗi và Phong Duật theo: “Chúng tôi còn có việc, hôm khác lại đến thăm cô sau.”
“Lão đại, chúng tôi đi trước.”
Duy Vũ cũng không ở lại, anh nói: "Vậy tôi cũng về trước.
Đợi sau khi năm người kia kéo nhau về, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh. Ám Nguyệt mới đỡ ngượng hơn một chút.
Mặc Tiêu Dao xúc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi thổi sau đó đút cho cô.
“Lão đại, anh chưa ăn gì vậy ăn cùng đi.”
“Tôi không đói. Há miệng.”
“Nhưng…”
“Duy Vũ có mang cả phần của tôi, lát sẽ ăn sau. Em ngoan ngoãn ăn hết chỗ này cho tôi.”
Sau khi ăn hết bát cháo, Mặc Tiêu Dao lại ngồi gọt hoa quả cho cô.
Như nhớ ra chuyện gì đó, Ám Nguyệt liền hỏi: “Lão đại, em hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
“Ba ngày? Vậy vậy Quill…” Kế hoạch mới thành công được một nửa lại bị tên Michael Edward phá ngang, cô không cam lòng.
“Chưa phá sản, tôi giúp em duy trì trạng thái cũ.”
Nghe vậy, Ám Nguyệt mới vui vẻ trở lại.
Cũng sắp đến ngày vử hành hôn lễ của Trần Tuấn Khang và Trương Đình. Cô rất muốn tặng cho bọn họ một món quà cưới siêu to. Nhưng ngẫm lại bản thân đang bị thương Mặc Tiêu Dao nhất định sẽ không cho cô đi xem trò vui. Bỏ lỡ một màn đặc sắc như thế, cô không cam lòng.
“Lão đại.”
“Ừm.”
“Ngày kia là ngày tổ chức hôn lễ của Trần Tuấn Khang và Trương Đình. Em muốn đích thân đem quà đến tặng.”
“Không được.”
“Lão đại.”
“Em muốn đích thân những kẻ đó từ trên cao ngã xuống bùn lầy.”
“Lão đại.”
“Tôi không nói lại lần hai.”
Ám Nguyệt biết mình xin xỏ thế nào cũng vô dụng, cô dứt khoát xoay người qua hướng khác đưa lưng về phía anh.
“Đừng nháo, quay lại đây.”
“Lão đại, em muốn ngủ.”
Mặc Tiêu Dao không muốn làm cô đau, sợ cô nằm như vậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên liền dùng lời nói đe dọa: “Ám Nguyệt, chừng nào vết thương còn chưa tháo chỉ em đừng mơ đi đâu. Còn nháo nữa tôi đem hết chứng cứ em thu thập được đem hủy hết.”
“Lão đại, giờ em nói em không thích anh nữa còn kịp không?” Ám Nguyệt hai mắt rưng rưng nằm lại như ban đầu.
Mặc Tiêu Dao tức đến bật cười: “Muộn rồi. Em có chạy cũng không thoát khỏi tôi.”