Vẫn như thường ngày, Hàn Quyên theo Cẩn Huy đến công ty làm việc. Tối ngày họp bàn tìm hướng giải quyết.
Trước kia khi ba mẹ cô còn sống cũng từng giúp đỡ không ít người mà đắc tội cũng không ít kẻ.
Phần lớn những người nhớ ơn và tìm đến trả ơn đều là những giám đốc của công ty nhỏ lẻ. Còn những kẻ khác đều đã theo chân làm việc dưới trướng của Trần gia.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ mãi yên bình như thế nào ngờ những kẻ kia đều muốn diệt cỏ tận gốc,thấy công ty con có khởi sắc liền tính kế hãm hại.
Trên đường trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Hàn Quyên và Cẩn Huy đều bất ngờ bị một đám xã hội đen truy sát.
"Anh hai."
Hàn Cẩn Huy giữ bình tĩnh nghĩ kế sách ứng phó:" Quyên nhi, nghe anh hai nói."
Trước sau đều đã bị chặn lại, đám côn đồ to xác cũng bước xuống xe.
"Quyên nhi, cầm lấy." Cẩn Huy rút khẩu súng ngắn đặt vào tay Hàn Quyên:" Lát nữa anh hai sẽ chặn chúng lại, em cầm nó phòng thân."
"Không có đi thì cùng đi. Em chỉ còn anh hai là người thân, em không thể mất thêm ai nữa."
Hàn Cẩn Huy mỉm cười đặt một tay lên đầu cô khe xoa:" Nghe này, anh hai sẽ tìm cách thoát khỏi chúng. Quyên nhi ngoan, anh sẽ tìm em sau. Được không?"
Cô vẫn một mực lắc đầu: "Không được."
"Ngoan, anh hứa đấy."
Nói xong anh quay người, rút thêm một khẩu súng ngắn trong xe. Trước giờ anh vẫn luôn cẩn thận như vậy.
Phía bên ngoài, gần chục tên nằm gậy sắt chặn trước đầu xe.
Hàn Cẩn Huy bước xuống bao bọc cho Hàn Quyên. Đợi tìm được khoảng trống, anh đánh lạc hướng bọn chúng rồi nói: "Mau đi đi."
Một cuộc xô sát xảy đến, Hàn Quyên nghe thấy có tiếng súng nổ, cô quay đầu lại thấy anh hai vừa hạ gục một tên. Phía sau lại có một lên định đánh lén, cô nắm cây súng trên tay nhắm bắn.
Đoàng...
Trước kia vì Hàn Cẩn Huy có đam mê với súng ống nên thường kéo Hàn Quyên đi cùng, anh còn tận tâm chỉ dạy rất nhiệt tình. Tuy vài lần bị ba mẹ khiển trách nhưng anh vẫn không từ bỏ mà kéo cô theo cùng. Anh còn cho cô theo học ở một lớp võ thật tuy quá trình học không lâu nhưng cũng đủ để phòng thân.
Dù gì dạy con bé biết chút để phòng thân cũng tốt, con gái cũng không được quá yếu đuối. Khi ấy Hàn Cẩn Huy nghĩ vậy, không ngờ bây giờ lại có ngày đùng đến.
"Đi nhanh đi." Hàn Cẩn Huy hét lớn.
Hàn Quyên chạy thục mạng về phía trước, vài tên côn đồ cũng đuổi theo phía sau.
Đoàng...
Đoàng...
Đoàng...
Cô nổ súng về phía sau. Nhưng không quá chuẩn xác cho lắm, đạn trong súng cũng sắp hết không thể nổ bừa bãi thêm nữa.
"Mau bắt con nhỏ đó lại. Cậu chủ nói phải bắt sống."
Đám người đó muốn triệt để hại Hàn gia, Hàn Quyên xin thề sẽ khiến tất cả sống không bằng chết.
Đoàng...Đoàng...Đoàng...
Thêm hai tên nữa đã bị hạ, đôi bàn tay cô vậy mà đã nhuốm máu tanh.
"Chết tiệt, hết đạn rồi." Hàn Quyên tiếp tục chạy lên phía trước. Cô cảm thấy chân mình sắp hết sức rồi.
Một tia sáng lóe lên trên căn đường tối, Hàn Quyên như bấu víu được sự sống.
Cô chạy ra giữa đường chặn đầu chiếc xe kia.
Kít...kít...kít...Xém chút là đụng phải. Hàn Quyên thở phào nhẹ nhõm.
Cô đập đập cửa:"Xin anh cứu tôi."
Nhìn lại phía sau, đám người kia sắp đuổi tới. Cửa xe vẫn không có dấu hiệu mở ra, Hàn Quyên sốt ruột đập mỗi lúc càng dồn dập hơn.
Người phía trong xe:" Lão đại là một cô gái. Hình như đang bị truy sát."
"Cho xe chạy đi."
"Vâng."
"Khoan đã." Người đàn ông kia không biết đang suy tính gì, anh ta phất tay:" Mở cửa cho cô ta lên."
"Vâng." Ngụy Lỗi mở cửa.
Hàn Quyên lập tức leo lên xe, thoát chết trong gang tấc.
Ngụy Lỗi nhìn cô gái trước mặt, quần áo nhếch nhác nhưng khuôn mặt lại rất đẹp. Không biết đã đụng phải thế lực nào mà lại bị truy sát như vậy.
Khi đã lấy lại được bình tĩnh, Hàn Quyên mới vội nhớ đến người vừa cứu mình.
Cô ngẩng mặt lên nhìn, trong xe có tổng cộng ba người, một người là tài xế.
Hai người còn lại một người thì nghiêm nghị, một người lại toát lên vẻ uy nghi, khí chất cao ngạo khác thường. Đoán chừng người này chính là ông chủ.
Không khí trên xe im ắng một cách đáng sợ, ngột ngạt đến khó thở.
"Cảm ơn đã cứu tôi."
Ngụy Lỗi ở bên cạnh khẽ nhướng mày, không biết lão đại của anh đang nghĩ gì nhưng dừng lại để cứu người mà chậm mất thời gian giao dịch là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Lão đại của anh đâu phải người tốt đến như vậy? Cô gái này không biết là phúc hay đã gặp họa đây.
Trong xe vẫn im ắng, không một câu đáp lại.
Cô vừa tính lên tiếng lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như dao của người đàn ông kia, sự sợ hãi bỗng dâng lên trong lòng.
"Đáng...đáng sợ quá." Cô nghĩ thầm.
Cả một đoạn đường dài không ai nói với ai câu nào. Thuy thoảng chỉ thấy người đàn ông ngồi cạnh người kia xem đồng hồ.
Hàn Quyên lòng nóng như lửa không biết Hàn Cẩn Huy đã thoát được chưa, cô rất muốn xuống xe nhưng mỗi lần tính nói lại bắt gặp ánh mắt ấy. Lời định nói lập tức thu lại.