Máu từ miệng vết thương đã ngừng chảy nhưng một vấn đề nan giải hơn lại xảy ra. Mồ hôi túa ra ướt đẫm vầng trán của Mặc Tiêu Dao, môi anh khô khốc. Ám Nguyệt đưa tay lau mồ hôi và vết máu trên mặt giúp anh.
“Nóng, nóng quá. Lãi đại, anh sốt rồi.”
Ám Nguyệt nắm lấy tay anh để kiểm tra, nhiệt độ người anh đang hạ một cách bất thường, rất lạnh.
Ám Nguyệt cởi áo khoác bên ngoài của mình đắp lên người anh. Cô đỡ anh nằm dựa vào người mình, cố dùng hơi ấm của bản thân để sưởi cho anh.
“Lão đại, lão đại. Mặc Tiêu Dao.” Anh đã lịm đi từ khi nào.
…
Phía bên Ngụy Lỗi, khi vừa tiếp đất anh đã bảo vệ cậu bé Johnne mane không chút thương tổn nào. Nhờ vào tín hiệu trên chiếc đồng hồ mà rất nhanh anh và đám người Nam Dương và Bạch Phong đã tìm thấy nhau. Cả hội thay phiên check vị trí của cô và Mặc Tiêu Dao nhưng không thành. Tín hiệu rất yếu, lúc có lúc không.
Trong rừng về đêm rất nguy hiểm, bọn họ cũng không dám tách nhau ra để tìm chỉ đành cùng tụ lại một chỗ chờ phía Phong Duật đưa người đến.
"Bạch Phong, thế nào rồi?’
“Vẫn không xác định được chính xác.”
Đột nhiên trên bầu trời vang lên âm thanh vù vù, cả đám lập tức ngẩng mặt lên nhìn.
Là trực thăng, Phong Duật đã tìm được họ. Một sợ thang dây được thả xuống, Ngụy Lỗi ôm theo cậu nhóc Johnne mane trèo lên trước, sau đó hai người kia cũng lần lượt trèo lên.
Duy Vũ đếm số lượng người, anh ta đợi mãi vẫn không thấy ai lên nữa: “Lão đại và Ám Nguyệt đâu?”
“Lão đại và Ám Nguyệt nhảy sau chúng tôi, tạm thời tôi vẫn chưa xác định được vị trí của hai người họ. Nhưng cũng đừng quá lo, bản lĩnh sinh tồn của lão đại thế nào đâu phải chúng ta không biết. Hai người họ chắc sẽ không sao đâu.” Nam Dương đã từng theo Mặc Tiêu Dao chinh chiến rất nhiều trận, tận mắt chứng kiến anh một mình địch lại mười mấy tên. Vì vậy Nam Dương rất yên tâm.
Ngụy Lỗi gọi về trụ sở điều động thêm trực thăng và người tìm kiếm. Dù biết bản lĩnh của Mặc Tiêu Dao rất lớn nhưng suy cho cùng vẫn phải nhanh chóng tìm được anh. Nếu chậm chễ chỉ e cả lũ sẽ bị ném đến hắc lao bên Châu Phi rèn luyện.
…
Trong nỗi bất lực không biết phải làm gì, Ám Nguyệt chỉ biết ôm lấy Mặc Tiêu Dao thật chặt.
“Lão đại, anh đừng xảy ra chuyện gì.”
Kể từ khi mất hết tất cả, vô tình được Mặc Tiêu Dao cứu và ban cho một thân phận mới. Anh giúp cô từ một kẻ yếu đuối, hèn nhát vô dụng trở nên mạnh mẽ, dạy cô cách bảo vệ bản thân mình. Tuy đôi khi người đàn ông này quá bá đạo, lãnh khốc nhưng không biết từ bao giờ ác cảm ban đầu về anh trong cô đã vơi sạch thay vào đó là một cảm xúc kì lạ đang được nhen nhóm lên từng ngày. Có thể nói anh chính là tia sáng đã cứu vớt cuộc đời tăm tối của cô.
Đột nhiên chiếc vòng cổ của cô sáng chói, nó đã bắt được tín hiệu.
“Bọn họ tới rồi? Lãi đại.”
Phía trên trực thăng, Bạch Phong hô lớn: “Tìm thấy rồi.”
Mọi người ngay tức khắc cùng tụ lại phía màn hình lớn.
“Phong Duật, cách 15km về phía Nam.”
“Lão đại, Ám Nguyệt hai người có ở đưới đó không?”
“Lão đại.”
“Ám Nguyệt.”
Vì tán cây quá nhiều, cành lá đan xem vào nhau nên Ngụy Lỗi, Bạch Phong, Nam Dương không thể nhìn thấy được gì. Phong Duật điều khiển trực thăng đến đứng vị trí được hiển thị sau đó thả sợi thang dây để 3 người họ leo xuống. Nam Dương vừa chạm đất đã thấy chiếc dù được vứt ngay gần đấy. Cầm đèn pin soi chiếu xung quanh vẫn không thấy hai người họ.
“Lão đại.”
“Ám Nguyệt.”
“Hai người ở đâu?”
Cùng lúc đó, Ám Nguyệt cách đó không xa nghe thấy tiếng gọi rất mơ hồ. Cô lắng tai nghe thạt kĩ sau đó dùng hết sức bình sinh để hét lớn.
“Chúng tôi ở đây.”
Rất nhanh Bạch Phong đã tìm được vị trí chính xác. Cả ba lao như bay tới.
Tới nơi thấy máu me bắn đầy trên đất, kế đó là xác một con hổ.
“Các anh cuối cùng cũng tới rồi?”
“Lão đại, anh ấy sao rồi?” Nam Dương giật mình khi thấy Mặc Tiêu Dao nằm bất động, trên người là chằng chịt những vết thương. Anh chạy lại đỡ Mặc Tiêu Dao giúp cô.
“Lão đại mất máu quá nhiều cộng thêm sốt rừng nên đã mê man được một lúc rồi. Mau nhanh đưa anh ấy về.” Ám Nguyệt cũng đã sức tàn lực kiệt, cô thều thào nói.
Mặc Tiêu Dao được Nam Dương cõng lên trực thăng sau đó Duy Vũ cũng nhanh chóng kiểm tra tổng thể cho anh còn cô được Bạch Phong đỡ.
“Không sao chứ?”
“Anh đoán xem.” Đi loạng choạng được vài bước thì Ám Nguyệt cũng ngất lịm. Bạch Phong chỉ đàng vòng tay bế cô lên.
Ngụy Lỗi nhìn xác con hổ một hồi, suy nghĩ thế nào anh lại vác luôn cả nó theo. Đây chính là chiến tích của Mặc Tiêu Dao. Con hổ này sẽ giao cho nhà bếp chế biến.
“Lão đại anh ấy sao rồi?”
“Mất máu quá nhiều, cần nhanh chóng trở về gấp. Nếu không chỉ e là nguy hiểm tính mạng.”
“Nhưng từ đây về phải mất một khoảng thời gian dài.”
Duy Vũ khẽ lắc đầu: “Chỉ e là không kịp.”