"Mẹ... Con có chuyện muốn nói! " Hạ Tử Yên ấp úng hồi lâu mới nói ra.
"Chuyện gì? Con nói đi!"
"Ngày mai..... Con sẽ đi NewYork!"
"Con đi NewYork làm gì? Ở đây không tốt sao?" Bà Hạ lo lắng nói.
"Không... Mẹ à, con... Sẽ bắt đầu lại mọi thứ ở Newyork! Con không thể tiếp tục ở đây.... Con không muốn gặp lại anh ta!"
"Tiểu Yên.... Con đã nghĩ kĩ chưa? Sống một mình...."
"Không sao đâu mẹ! Con đã lớn rồi..... Có thể tự lo cho cuộc sống của mình! Mẹ yên tâm.... Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ! " Hạ Tử Yên mỉm cười nắm tay mẹ mình.
"Vậy có được không? " trong giọng nói của bà Hạ có chút buồn.
"Con sẽ sống tốt.... Mẹ cứ yên tâm! Còn nữa....chưa kịp nói với ba và chị mà con đã đi! Mẹ giúp con nói với họ! "
~~~~*~~~~
Lăng gia...
"Ông chủ! Đây là người ông chủ cần tìm! " một người đàn ông áo đen đưa cho Lăng Thiếu Đường một xấp hồ sơ.
Lăng Thiếu Đường lật vài trang trong xấp tài liệu, lông mày của ông nhíu lại.
"Chỉ có như vậy thôi sao? Những tài liệu lúc nhỏ đâu rồi? "
"Dạ, những tài liệu từ năm 6 tuổi đến 2 năm trước đều không thể tìm thấy! Đây là những tài liệu gần đây nhất! "
"Không có thông tin về cha hoặc mẹ sao?" ông tiếp tục hỏi.
"Theo như ông chủ nói, tôi đã điều tra ở thị trấn A.... Vài người quen cho biết từ năm 8 tuổi anh ta đã mồ côi mẹ! Tôi còn biết được là sau đó được một người đàn bà nhận nuôi! "
"Một người đàn bà sao?"
"Dạ.... Là một người góa phụ! Hình như không có con!"
"Được rồi.. Bây giờ nó đang làm việc ở bệnh viện X sao?"
"Dạ! Ông chủ! "
"Cậu đi chuẩn bị xe, tôi muốn tới bệnh viện X!"
"Dạ!"
~~~~*~~~~
"Vân Ly, mình đi đây! Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe! " Hạ Tử Yên vừa ôm Vân Ly vừa nói.
"Cậu phải thường xuyên về thăm mình đó!"
"Mình biết rồi!.... Thôi, mình đi đây! Tạm biệt! " Hạ Tử Yên vẫy tay tạm biệt người bạn thân của mình rồi bước đi.
Ở phía xa, Dương Hiểu Phàm trán nhễ nhại mồ hôi đang tìm kiếm người mình yêu.
Cô đã đi rồi sao? Mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc sao? Anh không còn cơ hội nữa sao?
Không biết như thế nào trong lúc Hạ Tử Yên chuẩn bị đến khu vực xuất ngoại thì đụng phải một người, làm cô phải giúp họ thu dọn lại đồ đạc.
May mà chưa trễ chuyến bay! Quay lại khu vực xuất ngoại cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi, gương mặt điển trai hiện lên vẻ mệt mỏi. Là Dương Hiểu Phàm sao? Có phải hay không đến đây để tìm cô?
Hạ Tử Yên xoay người kéo vali đi thật nhanh nhưng tốc độ vẫn không bằng anh. Dương Hiểu Phàm ôm lấy bờ vai gầy gò của cô.
"Buông tôi ra! " Hạ Tử Yên lạnh lùng lên tiếng.
"Tiểu Yên, đừng đi.....được không? " giọng nói của anh mang theo vẻ khẩn cầu. Không ai có thể hiểu được rằng anh sợ mất đi cô như thế nào!
Đừng đi.... Có phải bây giờ nói hai chữ này quá muộn hay không? Họ không thể nào quay lại như trước đây được nữa!! Anh đã tổn thương cô quá nhiều... Hạ Tử Yên không thể chịu nổi nữa...
"Buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!! " Hạ Tử Yên vùng vẫy khỏi vòng tay anh.
"Không!! Anh xin lỗi... Đừng đi! Anh cần em!" Dương Hiểu Phàm bỏ ngoài tai lời nói của cô mà càng ôm chặt hơn.
"Xin lỗi! Phiền anh mau buông vị tiểu thư này ra!!" một người bảo vệ thấy cảnh xô đẩy liền chạy tới.
"Anh có biết tôi và cô ấy là.... "
"Phiền anh kéo anh ta ra! Tôi không hề quen biết người này! " Tử Yên nhanh chóng tìm được cớ để thoát khỏi anh.
Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa! Anh đã gây ra quá nhiều tổn thương! Tốt nhất là nên rời đi.
"Tách Tách" Tiếng máy chụp vang lên làm Dương Hiểu Phàm giật mình quay lại.
Chết tiệt! Kẻ nào dám thep dõi anh?
"Phàm! Anh đến đây làm gì vậy? " Hàn Nhụy Ái biết được Dương Hiểu Phàm đến sân bay tìm Hạ Tử Yên liền lập tức chạy theo.
"Không liên quan đến cô!!" Dương Hiểu Phàm trong lúc trả lời Hàn Nhụy Ái đã vô tình buông tay ra. Hạ Tử Yên nhân cơ hội đó mà nhanh chóng kéo vali rời đi.
"Anh..."
"Tiểu Yên.... " Chợt nhận ra tay mình trống rỗng! Tử Yên đâu rồi?? Anh lại để mất cô lần nữa sao? Không! Không thể nào?
"Phàm.... Anh còn quan tâm cô ta như vậy? " Hàn Nhụy Ái bị Dương Hiểu Phàm đẩy ngã xuống đất, căm ghét nói.
"Cô cút ngay cho tôi!!!" Dương Hiểu Phàm giờ phút này không còn giữ được bình tĩnh.
"Chuyến bay DRH501 sẽ cất cánh sau 5 phút nữa! "
Anh bước đi thật nhanh chỉ mong còn kịp.
Đến trước cửa khẩu, chỉ kịp nhìn thấy cô bước lên máy bay... Là hình dáng đó!
Ngày cô xuất hiện trong đời anh cũng là hình dáng đó, với chiếc váy trắng tinh khiết. Nhưng bây giờ hình như đã thay đổi rất nhiều! Tất cả là tại anh! Tất cả là tại anh!!
Dương Hiểu Phàm đứng đó thật lâu! Cho đến khi chiếc máy bay mang theo người con gái anh yêu biến mất.
"Hiểu Phàm! Tại sao anh lại si mê cô ta như vậy? Em có điểm nào không bằng cô ta.... Tại sao anh không yêu em?" Hàn Nhụy Ái nhìn Dương Hiểu Phàm nước mắt rơi từng giọt.
~~~~~*~~~~~
"Tình hình tim của ông rất tốt! Chỉ cần uống thêm thuốc bổ là được! " Lý Tín đưa đơn thuốc cho Lăng Thiếu Đường rồi nói.
"Cảm ơn bác sĩ!.... Không biết tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một lát được không? "
"Không biết... Ông có chuyện gì muốn nói? "
"Trước đây....có phải cậu sống ở thị trấn A....cùng mẹ cậu không? " Lăng Thiếu Đường cẩn thận thăm dò.
"Sao.....sao ông biết chuyện này? Ông điều tra lí lịch của tôi sao?"
"Không! Tôi không có ý định gì cả? Tôi chỉ muốn... "
"Tôi không muốn nói chuyện gia đình mình với ông! Xin thứ lỗi.... Mời ông về cho!"
"Tôi..... Còn một chuyện muốn hỏi cậu? " Lăng Thiếu Đường như đã nhận ra điều gì đó rất giống với người ông đang tìm.
"Mẹ cậu là.... Doãn Tư Kỳ đúng không?"
"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại biết mẹ tôi?" Lý Tín đang kìm nén cơn tức giận.
"Con có phải là Tiểu Vũ không?..... Ba là ba của con đây! "
"Ông nói cái gì? Ba tôi? Xin lỗi ông....ba tôi đã chết rồi!! Mời ông về cho!"
"Tiểu Vũ..... Tha thứ cho ba..." Lăng Thiếu Đường mặc kệ lời xua đuổi của Lý Tín, vẫn không chịu rời đi.
"Nếu ông không đi.... Tôi sẽ gọi bảo vệ nói rằng ông quấy rối bác sĩ! " Lý Tín vẫn giữ nguyên giọng điệu đó.
"Thôi được! Ba đi!" Lăng Thiếu Đường đành rời khỏi bệnh viện.
Lăng Thiếu Đường! Ông cho rằng tôi không nhận ra ông sao? Ha... Chúng ta cứ tiếp tục chơi trò trốn tìm này đi! Rồi tôi sẽ khiến ông và Lăng Thiên phải hối hận!!! (Chao ui... Anh ấy thật đáng sợ)
9h 57"
27/1/2018