Giám đốc Hoa viên cơm Tây Petunia là một người trẻ tuổi nhìn rất nhã nhặn, họ Quách, tên gọi Quách Hoàn.
Lăng Húc hẹn hắn thời gian gặp mặt, chủ yếu muốn nói về đãi ngộ cùng phương diện phát triển.
Đối với cái này Lăng Húc cảm thấy có chút khẩn trương, cậu hỏi Lăng Dịch: “Anh nói em nên nêu yêu cầu như thế nào? Anh ta có cảm thấy em công phu sư tử ngoạm không?”
So với vấn đề này Lăng Dịch càng để ý thời gian bọn họ hẹn gặp, “Hai mươi bốn tháng mười hai? Không phải đêm Noel sao?”
Khi đó Lăng Húc đang ngồi ở bồn cầu, dùng nước ấm ngâm chân, nhìn thấy Lăng Dịch đứng ở phía trước bồn rửa tay vì thế tiện hề hề dùng chân hất nước lên người anh.
Lăng Dịch xoay đầu lại liếc cậu.
Lăng Húc vội vàng ngừng lại hỏi Lăng Dịch: “Anh nói em nên đề mức lương bao nhiêu?”
Lăng Dịch: “Anh đi với em.”
Lăng Húc nghe vậy sửng sốt, “Anh theo em làm gì? Giống như để phụ huynh đi cùng vậy, em không cần.”
Lăng Dịch: “Em có thể xem anh là người giám hộ hoặc người đại diện của em, tùy tiện chọn đi.”
Lăng Húc vẫn có chút chần chờ, “Không tốt lắm, em nên nói như thế nào chứ?”
Lăng Dịch: “Em không cần phải nói, anh là người phát ngôn của em, có chuyện anh sẽ nói với anh ta.”
Lăng Húc suy nghĩ kỹ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngày đó gặp mặt với giám đốc Quách, Lăng Húc do dự một hồi lâu mình nên mặc cái gì, kết quả Lăng Dịch nói với cậu: “Tùy tiện mặc đi, em không phải đi phỏng vấn, là anh ta chủ động đề xuất mời em, em nên xuất ra chút tư thái.”
Lăng Húc nghe anh nói như vậy, vì thế cũng không gây sức ép.
Cậu cùng giám đốc Quách hẹn gặp ngay tại hoa viên Petunia, bởi vì để thuận tiện cho cậu đi thăm hoàn cảnh nhà hàng một chút. Đối với Lăng Húc, phương diện nhà hàng có vẻ rất trọng thị, đương nhiên không có khả năng ngay từ đầu để cho cậu làm thợ chính, nhưng tương lai phát triển của cậu, bao quát giám đốc Quách hay cao tầng đều rất xem trọng.
Hơn nữa bước tiếp theo kế hoạch của nhà hàng là muốn mở chi nhánh đầu tiên trong nội thành, đến lúc đó nếu Lăng Húc thật sự có thực lực, bọn họ tính toán để cậu đi làm thợ điểm tâm chính của tiệm mới.
Nhưng lúc này Lăng Húc còn không biết.
Giám đốc Quách nhận được điện thoại của Lăng Húc liền để người đi xuống tiếp cậu.
Lúc này là buổi chiều ba giờ, nhà hàng không có nhiều khách nhưng vẫn có không ít người lại đây uống trà chiều.
Tuy rằng coi trọng Lăng Húc, giám đốc Quách cũng không tỏ vẻ quá mức trịnh trọng, dù sao bây giờ Lăng Húc chỉ là một thợ bánh mì nho nhỏ chưa có danh.
Nhưng lúc thấy Lăng Húc cùng Lăng Dịch tiến lên lầu hai, giám đốc Quách có chút kinh ngạc hỏi trợ lý bên người, “Bên cạnh Lăng Húc là ai? Nhìn thật quen mắt”
Trợ lý liên tiếp nhìn chằm chằm đánh giá Lăng Dịch, lập tức kinh ngạc nói: “Giám đốc, hình như là Lăng Dịch đó.”
“Lăng Dịch?” giám đốc Quách cũng sửng sốt, “Cậu nói là Lăng Dịch tập đoàn Duyệt Cấu sao?”
Trợ lý đẩy kính mắt một chút muốn xem rõ ràng, cuối cùng gật đầu xác nhận, “Nhất định, không sai.”
“Lăng Dịch cùng Lăng Húc có quan hệ gì?”
Vấn đề này một chốc giám đốc Quách không chiếm được đáp án, thân thể đã phản ứng nhanh hơn đầu óc bước lên tiếp đón, nhiệt tình không hướng về phía Lăng Húc mà hướng về phía Lăng Dịch.
Địa chỉ chi nhánh của nhà hàng kế hoạch đặt tại khu thương nghiệp bên cạnh trung tâm mua sắm Duyệt Cấu mới mở, đó cũng là địa bàn của Duyệt Cấu.
“Ông chủ Lăng?” giám đốc Quách đi qua bắt tay với Lăng Dịch, “Hoan nghênh quang lâm!”
Lăng Dịch cũng nắm tay hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hôm nay tôi theo em trai tôi đến bàn chuyện công tác với anh.”
“Em trai của anh?” giám đốc Quách nhìn Lăng Húc, lập tức hiểu được, hắn thật sự không ngờ Lăng Húc chính là em trai Lăng Dịch, em trai Lăng Dịch còn cần đi làm công ở một tiệm bánh nhỏ? Nhưng cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhiệt tình nói, “Không ngờ thật quá khéo, rất hoan nghênh, mời lại đây ngồi.”
Hắn mời Lăng Dịch cùng Lăng Húc vào bên trong phòng ngồi xuống.
Dọc theo đường đi Lăng Húc thực nghiêm túc, cậu còn nhớ rõ Lăng Dịch dặn, phải bày khí thế ra.
Nhưng mà lúc ngồi xuống giám đốc Quách thế nhưng đặt toàn bộ lực chú ý lên người Lăng Dịch, mà nhắc tới Lăng Húc thì hình như chẳng có vấn đề gì.
Lăng Húc có chút khó chịu: “Giám đốc Quách, anh có thể chuyên tâm một chút không, rõ ràng là đến để nói chuyện công tác của tôi.”
Trước khi giám đốc Quách trả lời, Lăng Dịch cười cười nói: “Giám đốc Quách, chuyện gì ra chuyện đấy, nhà hàng của các anh có mời em trai của tôi hay không thì cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện làm ăn của chúng ta, hôm nay tôi thực nghiêm túc đến để nói với anh chuyện Lăng Húc, ít nhất phải làm rõ công tác của em ấy có tiền đồ phát triển hay không.”
Nghe Lăng Dịch nói trực tiếp như vậy, giám đốc Quách cũng ngại ngùng tiếp tục lôi kéo làm quen với anh, hắn nói: “Ông chủ Lăng, nếu là anh thì hẳn biết nhà hàng của chúng tôi đang có kế hoạch mở chi nhánh. Trước khi mời Lăng Húc chúng tôi không hề biết quan hệ của cậu ấy với anh cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng chúng tôi vì chắp nối quan hệ với anh mới mời cậu ấy, điểm tâm ngọt vẫn luôn là điểm nhấn đặt sắc của nhà hàng chúng tôi, chuyện vui đùa chúng tôi làm không nổi. Bây giờ Lăng Húc tới, ba tháng đầu thử việc, chuyển chính thức phải nhìn biểu hiện, nếu thật sự phù hợp chúng tôi mong muốn, như vậy thợ điểm tâm chính của chi nhánh mới hơn phân nửa là của cậu ấy chạy không thoát. Cậu cảm thấy có phù hợp với mong muốn của mình không?”
Lăng Dịch nghe vậy, nhìn thoáng qua Lăng Húc: “Hỏi em đó?”
Chuyện này thật ra đã vượt qua Lăng Húc mong muốn, nhưng cậu vẫn nhớ rõ Lăng Dịch nói muốn phải có khí thế, vì thế vững vàng không nói chuyện, thấp giọng nói bên tai Lăng Dịch: “Em cảm thấy được, rất tốt.”
Lăng Dịch mỉm cười một chút, “Vậy nói đãi ngộ đi.”
Song phương đều có thành ý, nói có vẻ thực thuận lợi. Lăng Húc không yêu cầu đãi ngộ cao lắm, mà giám đốc Quách bởi vì quan hệ của Lăng Dịch nên nâng mức lương Lăng Húc hơi cao lên một chút so với kế hoạch trước đó.
Thử việc sáu ngàn một tháng, chuyển chính thức chín ngàn một tháng, chờ đến lúc cậu trở thành thợ chính sẽ tăng trưởng nữa, về phần đãi ngộ phúc lợi khác, mỗi tuần có hai ngày nghỉ, chế độ chọn dùng nhàn rỗi.
Đãi ngỗ so với khi Lăng Húc ở Mễ Tô Trang Viên quả thực cao không chỉ một cấp bậc.
Nhưng dù vậy, Lăng Húc vẫn thực cảm ơn bà chủ, dệt hoa trên gấm thủy chung luôn kém đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Chờ bọn họ nói xong rời khỏi nhà hàng cơm Tây thì đã sớm qua giờ Thiên Thiên tan học, Lăng Dịch trực tiếp để lái xe đưa Thiên Thiên từ nhà trẻ tới nơi này.
Người một nhà cùng đi ăn cơm chiều, sau đó đến khu văn hóa có dàn nhạc thiếu niên đồng ca biểu diễn chào mừng Noel, Lăng Dịch cùng Lăng Húc cùng mang theo Thiên Thiên đi nghe.
Giữa đường Lăng Húc ngủ mất.
Thiên Thiên lặng lẽ vươn tay che cái miệng cùng mũi của cậu, bắt cậu nghẹn tỉnh.
Lăng Dịch cười kéo tay Thiên Thiên ra, bảo nó đừng bắt nạt ba.
Lúc trở về Lăng Dịch lái xe, anh đột nhiên gọi Thiên Thiên ở ghế phía sau đang mệt mỏi muốn ngủ một tiếng: “Thiên Thiên, tuyết rơi con mau nhìn.”
Thiên Thiên lập tức tỉnh táo lại, nằm úp sấp đến cửa sổ xe nhìn, dưới ánh đèn đường thật có thể nhìn thấy bông tuyết phiêu xuống, trận này tuyết còn không nhỏ.
“Tuyết rơi kìa ba!” Thiên Thiên thực hưng phấn gọi.
Vì thế Lăng Húc cũng tiến đến cạnh cửa sổ xe nhìn: “Đúng vậy, tuyết thật lớn.”
Thành thị phương nam rất ít có tuyết rơi, dù có thì cũng chỉ rơi trong chốc lát, đối với con nít là một chuyện vô cùng ngạc nhiên tốt đẹp.
Thiên Thiên nói với Lăng Dịch: “Bác, cháu có thể mở cửa sổ nhìn được không?”
Cửa kính ghế sau bị Lăng Dịch khóa, sợ gặp nguy hiểm, nghe vậy anh nói: “Con không thể mở, bác giúp con mở ra một chút là được.”
“Dạ, ” Thiên Thiên thực nghe lời gật đầu đáp.
Lăng Dịch mở cửa sổ xe ra một cái khe nhỏ, Thiên Thiên quỳ gối trên ghế, cố gắng đưa mặt ra khỏi cửa sổ xe, trừ cảm nhận được gió lạnh thổi lên mặt nó còn có thể cảm giác được bông tuyết.
“Ha ha” Thiên Thiên vô cùng vui vẻ, “Con nếm được hương vị bông tuyết.”
Lăng Húc hỏi nó: “Vị như thế nào?”
Nó tinh tế nếm trong chốc lát, nói: “Ngọt !”
“Ngọt chỗ nào?” Lăng Húc nói, “Con khẳng định ăn sai, đó là gàu trên đầu bác, không phải bông tuyết.”
Thiên Thiên không tin cậu, “Chính là bông tuyết!”
Vì thế không phản ứng Lăng Húc nữa, Thiên Thiên tươi cười một đường đuổi theo bông tuyết về tới trong nhà.
Đêm hôm đó trước khi đi vào giấc ngủ, nó hỏi Lăng Dịch: “Ngày mai còn tuyết không?”
Lăng Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, lúc này tuyết còn rơi, anh nói: “Nếu tuyết vẫn rơi thì sáng ngày mai nơi nơi đều trắng xoá một mảnh.”
“A!” vẻ mặt Thiên Thiên chờ mong.
Lăng Dịch nói với nó: “Cho nên con phải nhanh đi ngủ, ngày mai tỉnh lại mới nhìn thấy.”
Thiên Thiên nghe vậy vội vàng nhắm mắt lại: “Con ngủ.”
Lăng Dịch cúi đầu hôn lên mặt nó một cái, “Bảo bối ngủ ngon.”
Thiên Thiên nhắm mắt lại trả lời anh: “Bác ngủ ngon.”
Thiên Thiên đầy cõi lòng chờ mong đi ngủ, mà Lăng Dịch vẫn nhớ thương chuyện tuyết rơi, nửa đêm ngày đó anh tỉnh lại, từ trên giường đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, nhìn thấy bên ngoài không tiếp tục tuyết rơi.
Hai tay chống lên cửa sổ, Lăng Dịch hơi có chút thất vọng, không phải bởi vì tuyết mà là vì buổi sáng Thiên Thiên tỉnh lại đại khái sẽ thực thất vọng.
“Làm sao vậy?” Lăng Húc cũng tỉnh, cậu nhìn Lăng Dịch đứng ở bên giường, kỳ quái hỏi han.
Lăng Dịch không quay đầu lại, chỉ nói: “Sao lại tỉnh rồi?” Bạn đang
LÄng Húc Äứng dáºy khá»i giÆ°á»ng, trong phòng má» Äiá»u hòa nên không lạnh, cáºu xuá»ng giÆ°á»ng Äi Äến phÃa sau LÄng Dá»ch ôm lấy anh, ngáp nói: âAnh má» cá»a sá» em liá»n tá»nh, nhÆ° anh nói, lá»n tuá»i giấc ngủ không tá»t.â
LÄng Dá»ch vÆ°Æ¡n tay bao trùm lên mu bà n tay cáºu.
âNhìn cái gì?â LÄng Húc há»i.
LÄng Dá»ch nói: âTuyết ngừng, Thiên Thiên Äại khái sẽ thá»±c thất vá»ng.â
âKhông có biá»n pháp nà o, â LÄng Húc nói, âKhông phải anh nói, con nÃt phải chá»u chút suy sụp, sao có thá» Äá» má»i chuyá»n theo nhÆ° nó muá»n?â
LÄng Dá»ch cÆ°á»i cÆ°á»i, âBây giá» em bá» Äược ?â
LÄng Húc dán mặt lên vai LÄng Dá»ch, âMá»i lá»n bao nhiêu, có cái gì luyến tiếc.â
LÄng Dá»ch vÆ°Æ¡n tay, lau sÆ°Æ¡ng mù trên mà n chắn thủy tinh cá»a sá», anh nói: âEm nói Äúng, gần Äây anh có chút cÆ°ng chiá»u Thiên Thiên, bá» hạnh phúc là m choáng váng rá»i.â
LÄng Húc: â Thiên Thiên của em vá» sau trÆ°á»ng thà nh sẽ là má»t nam tá» hán Äá»nh thiên láºp Äá»a, ai cÅ©ng không thá» bắt nạt nó.â
LÄng Dá»ch nghe váºy Äáp: âÄược rá»i, chúng ta phải cá» gắng Äá» ngà y nà o Äó Äến.â
Sáng hôm sau, Thiên Thiên tá»nh lại quả nhiên rất mất mát, nó ghé và o cá»a sá» nhìn tháºt lâu, nhìn thấy LÄng Dá»ch tiến và o, quay Äầu nói vá»i anh: âTuyết không có.â
LÄng Dá»ch ôm lấy nó từ phÃa sau, âVá» sau con còn có rất nhiá»u cÆ¡ há»i nhìn thấy tuyết Äá»ng tháºt dà y, cho nên không cần thất vá»ng.â
âCó thá» nhìn Äến sao?â Thiên Thiên há»i.
LÄng Dá»ch nói: âÄÆ°Æ¡ng nhiên, có thá» vùi cả ngÆ°á»i con và o.â
Vì thế Thiên Thiên cÆ°á»i, âCon muá»n Äi nhìn tuyết.â
LÄng Dá»ch trả lá»i nó: âÄược, bác mang con Äi nhìn tuyết.â