“Ngươi.....”.
Bảo Bảo kéo nhẹ tay áo của nàng: “Đó chính là Cảnh Vương!”.
“Hả.....”.
Phong Linh hít sâu một hơi, thì ra mình vừa có một hiểu lầm rất lớn!
Cái thế giới này sắp điên rồi sao? Cảnh Vương không phải là Vương thúc của Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên sao? Hắn ta không phải là một lão đầu sao? Tại sao lại trẻ như vậy, tại sao?
“Ngươi muốn bản vương gọi ngươi là Phong Tam Nương hay là Niếp Tố Tố?”. Dạ Mặc Cảnh tốt tính hỏi.
Phong Linh nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn hắn, nàng kiên quyết không nói chuyện với tiểu nhân.
Bảo Bảo nhún vai: “Cảnh Vương thúc thúc bỏ qua cho nương của con, tính của nương con hơi trẻ con, thúc cứ gọi là Tam Nương”.
Phong Linh trợn mắt nhìn con trai: “Con nói cho hắn biết làm cái gì?”.
“Nương, ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu”.
“Tiểu tử thối, bình thường nương dạy con như thế nào? Cái gì cũng có thể bỏ đi nhưng riêng cốt khí thì không được”.
Bảo Bảo giật giật khóe miệng: “Nương, nương có dạy như vậy sao?”.
Dạ Mặc Cảnh buồn cười lắc đầu, ho nhẹ mấy tiếng, Trương Tam đứng bên cạnh đưa qua một cái ghế, hắn ngồi xuống ngó ngó hai mẹ con: “Không chuẩn bị ngồi nói chuyện một lúc sao?”.
Hai người ngồi thẳng lên, Phong Linh chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt hắn: “Ngươi chính là Dạ Mặc Cảnh?”.
Hắn gật đầu: “Không thể giả được”. Sau đó nói: “Thấy ta không phải là lão già nên ngươi thất vọng à?”.
Phong Linh nhớ đến chuyện vừa rồi, 囧, không nói gì nữa. Nhưng mà Cảnh Vương lại nói: “Hoàng huynh lớn hơn ta hai mươi sáu tuổi. Mặt khác, ta và Vô Hàm cùng tuổi”.
“Rốt cuộc ngươi bắt chúng ta đến đây làm gì?”.
“Bổn Vương chỉ muốn mượn Bảo Bảo một chút”.
Phong Linh tức giận nói: “Shit! Con trai ta không phải là đồ, muốn mượn là mượn à?”.
Bảo Bảo đổ mồ hôi, nương nó lúc nào cũng...... đơn thuần như vậy.
“Ha ha”. Dạ Mặc Cảnh cười, nụ cười có chút yếu ớt, nhưng không thể phủ nhân hắn cười lên rất đẹp. Hắn nói với giọng ôn hòa nhưng lời nói rất tàn khốc: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, tự mình lựa chọn. Một là ta mượn con trai của ngươi, hai là ta mượn tim của ngươi dùng”.
Phong Linh không nói hai lời, xách Bảo Bảo lên: “Cho ngươi mượn nó”.
“Phong Tam Nương”. Bảo Bảo kêu lên: “Con là con ruột của nương đó!”.
Phong Linh đến bên con trai nói nhỏ: “Con nghĩ thoáng một chút! Cái này gọi là kế hoãn binh!”.
Dạ Mặc Cảnh dở khóc dở cười, hắn bắt đầu hoài nghi, tại sao Dạ Vô Hàm lại đồng ý cho nữ nhân này sinh con cho hắn?
Sau khi hắn sai người an bài phòng ở cho hai mẹ con thì biến mất. Phong Linh đóng kín cửa, thương lượng đối sách với con trai. Cuối cùng nàng tổng kết một câu: “Chúng ta trốn đi”.
Bảo Bảo không hoang mang nói: “Tại sao phải trốn? Không phải chúng ta gây chuyện, tại sao chúng ta phải gánh chịu hậu quả?”.
“Thế con muốn bị người ta dắt mũi dẫn đi à?”.
“Nương, yên tâm! Chắc chắn sẽ có người đến dọn dẹp chuyện này”.
Phong Linh tiến lên sờ trán con trai: “Con trai, con bị sốt à?”.
Bảo Bảo đẩy tay nương nó ra: “Nương, người không cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ à?”.
Phong Linh chớp chớp mắt: “Kì lạ chỗ nào?”.
“Bọn họ tranh giành ngôi vị hoàng đế thì không có gì kì lạ. Thân phận của nương đầu tiên là vương phi của Dạ Vô Hàm, tại sao Hoàng hậu lại phải ăn tim của nương thì mới hết bệnh? Cái này có liên quan gì đến nương đâu?”.
Phong Linh ngẩn người, lắc đầu, nói không biết.