“Tàn Nguyệt!”.
Dạ Hoằng Thiên giận dữ: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”.
“Nhi thần cáo lui”. Thần Hoàng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
“Ngươi……. Trở lại! Ngươi trở lại cho trẫm!”. Dạ Hoằng Thiên chỉ vào hắn, nói vớiDạ Vô Hàm, “Được, hắn không làm thái tử thì trẫm liền phế hắn! Vô Hàm,trẫm phong ngươi làm thái tử!”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, khóe miệng khẽ kéo thành nụ cười, “Phụ hoàng, củ khoai lang phỏng tay này nhi thần cũng không muốn nhận!”.
“Ngươi!”. Dạ Hoằng Thiên trợn to hai mắt, không tin được nhìn hắn. “Sao, cái ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng thành gánh nặng rồi hả?”.
“Nó có phảilà gánh nặng hay không thì trong lòng phụ hoàng cũng biết. Bằng khôngphụ hoàng cũng không dùng người để trốn tránh trách nhiệm của mình”. Lời nói của Dạ Vô Hàm nói trúng tim đen, sắc mặt Dạ Hoằng Thiên rất khócoi, hắn hít sâu một hơi, gật đầu, cắn răng nói, “Các ngươi cũng đãtrưởng thành, đúng là trẫm không thể xem thường các ngươi rồi, muốn thếnào thì tùy các ngươi!”. Ông nói xong, phất tay áo một cái, xoay ngườisang chỗ khác.
Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, “Nhi thần cáo lui”.
Thần Hoàng rời khỏi Ngự thư phòng sau đó đứng ở bên ngoài. Hắn quay đầu lạinhìn Dạ Vô Hàm nói, “Tình hình phiên bang thế nào rồi?”.
“Không biết”.
Thần Hoàng mấp máy môi, “Đừng có làm rộn, đem những gì ngươi biết nói cho ta biết”.
Dạ Vô Hàm liếc hắn một cái, “Muốn cứu Tam Nương thì dùng bản lĩnh của mình đi, tại sao lại muốn ta nói những gì ta biết cho ngươi biết? Ngươi cóbản lĩnh thì tự mình tra đi!”.
Thần Hoàng meo mắt đi tới, độtnhiên ôm lấy cổ hắn, ôm chặt. Hắn nhìn sắc mặt của Dạ Vô Hàm, cười quyến rũ mị hoặc, “Nói không ~”.
Dạ Vô Hàm thấy thị vệ bên cạnh mắt đều trợn to, mồm há hốc thì cứng rắn đẩy hắn ra, “Cách xa ta ra một chút!”.
“Không!”. Thần Hoàng lại tiến sát tới, “Ngươi phải nói cho ta ~”.
“Bốp”, Thái giám đi ngang qua đụng trúng cây cột.
Dạ Vô Hàm nhíu mày nguy hiểm, “Buông tay ra!”.
“Ngươi nói thì ta sẽ buông!”.
Dạ Vô Hàm hít sâu một hơi, “Ta để Dập Tuyên tới bên đó, buổi sáng vừa nhận được bồ câu đưa tin của hắn. Phiên bang đang trong thời kỳ nội loạn,lão thế chủ bệnh nặng, Mộc Thác là con lớn nhất của hắn đang liên lạcvới thuộc hạ cũ, có vẻ như nhân lúc Nghi Nhân không có ở đó mà soán vị”. Nói xong hắn trừng mắt, “Ta đi gặp ngươi chính là để nói cái việcnày!”.
“Con lớn nhất, con trai nhỏ…….”. Thần Hoàng buông tay ra nhướn mày, “Có nghe nói Nghi Nhân có muội muội không?”.
Dạ Vô Hàm ngẩn ra, lắc đầu, “Không có”. Nhưng mà hắn lại nhướn mày, nói,“Nhưng mà Dập Tuyên lại nghe được một chuyện khá thú vị”.
“Chuyện gì?”.
“Nghi Nhân trước giờ không gần nữ sắc, đây không phải là bí mật gì của phiênbang. Nhưng mà bảy năm trước hắn lại thích một nha hoàn mập mạp, đi đâucũng đưa nàng ta theo. Tên của nàng ta là……. Tố Tố”.
Thần Hoàng sững sờ, Tố Tố? Nha hoàn béo?
Làm gì có chuyện trùng hợp thế? Chẳng lẽ nàng là người của Nghi Nhân?
“Sáu năm trước, phụ hoàng phát hiện Tam Nương ở Luật Pháp tự, sau đó bởi vìTuệ Thiền đại sư nói nàng có đế hậu chi tướng mới đưa về hoàng cung……..Bây giờ, Nghi Nhân lại một mực muốn muội muội hắn làm hoàng hậu…..” Thần Hoàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Dạ Vô Hàm, “Ngươi thấy sao?”.
Dạ Vô Hàm nho nhã cười một tiếng, “Nghĩ giống ngươi”.
Thần Hoàng meo mắt, ánh mắt lạnh lẽo tựa như đao, sắc bén, lạnh lùng. “Xemra vị thế chủ này đúng là đáng giá để chúng ta hao phí một chút tâm tư”.
Dạ Vô Hàm tiện tay hái một đóa hoa, đưa đến bên mũi hít hà, không để ýnói, “Mấy ngày nay chúng ta chịu nhiều uất khí rồi. Ở đâu cũng bị ngườiquản chế, hơn nữa lại còn là một tên bất nam bất nữ”.
Thần Hoàngngoái đầu nhìn lại, cười tà một tiếng, giống như thợ săn phát hiện conmồi, hưng phấn, tràn ngập mùi máu tanh, “Là thời điểm phản kích rồi”.
Dạ Vô Hàm nhún vai, “Sợ rằng có người phải hi sinh nhan sắc rồi”.
“…………”.
Khách sạn vẫn hết sức vắng lạnh. Chu lão bản nói là tài vân gì đó đều bịPhong Tam Nương mang đi, từ sau khi nàng rời khỏi thì buôn bán cũng rớtxuống ngàn trượng, tất cả công việc của “Có gan thì ngươi tới tham gia”cũng dừng lại, ông không có việc gì cũng kêu Vấn Xuân và Sơ Hạ đến hỏithăm về nàng, hai người đều nói nàng đi xa nha chưa trở lại.
Tiểu nhị vừa kéo cửa thì thấy có người bên ngoài.
Thần Hoàng thoải mái đi tới, ném cho Chu lão bản hai đĩnh vàng, “Chu lão bản, hai người đi nghỉ trước, hôm nay ta bao quán”.
Chu lão bản cười nói, “Thần Hoàng công tử, ngài là bằng hữu của Tam Nươngvà Hàm Vương điện hạ, tất nhiên cũng là bằng hữu của Chu mỗ, khách sạn ở đây ngài cứ việc dùng. Đừng phá hủy là được”.
“Cảm ơn”.
Nửa đêm, Thần Hoàng ngồi chỗ đó, một mình uống rượu, trên bàn đã bày sẵnbốn năm cái bình rỗng. Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh hắn đã có mộtngười.
Nàng ta mặc bộ quần áo, dáng vẻ gầy yếu, dung mạo thanh tú tuấn dật, nhìn khá đẹp mắt. Thần Hoàng lướt mắt nhìn hắn, không nói lời nào kéo tay nàng ta ngồi xuống, “Uống với ta vài chén”.
Một tiakinh ngạc xẹt qua đáy mắt bình thản, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biếnmất, “Nghe muội muội ta nói, người mà ngươi muốn cưới là ta?”.
Thần Hoàng cười tà mấy tiếng, hắn vươn người qua bàn, đưa tay nâng chiếc cằm của nàng ta, “Sao thế? Ngươi không muốn à?”.
Nghi Nhân nghiêng đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại.
“Ha ha”. Thần Hoàng đùa giỡn, rót cho nàng ta một ly rượu, đưa tới, “Bồi gia uống rượu”.
Nghi Nhân nhìn hắn, nhận lấy, cạn sạch.
Thần Hoàng bắt lấy cổ tay nàng ta, sức lực cường hãn kéo nàng ta ngồi lênđùi, cười một tiếng, “Không ai dạy ngươi, bồi nam nhân uống rượu khôngphải như thế sao?”.
Nghi Nhân cắng chặt răng, nắm chặt hai nắm đấm, ngồi trên người hắn, không động đậy.
Thần Hoàng nắm lấy gương mặt của nàng ta, ép nàng ta nhìn thẳng vào hắn.“Không phải vì con dân phiên bang bất cứ chuyện gì ngươi cũng có thể làm được sao? Vì có thể làm hoàng hậu của Minh Tịch, ngay cả việc gả cho ta ngươi cũng làm sao? Thế nào, chỉ một chút uất ức này cũng không chịunổi?”.
Quả đấm dần dần mở ra, Nghi Nhân rũ mắt, đưa tay, rót một ly rượu đưa tới bên mồm hắn, “Uống rượu”.
“Không”, Thần Hoàng lắc đầu, con mắt sắc lạnh dần, “Gia muốn xem nữ nhân làm nũng”.
Tay Nghi Nhân run lên, kiềm chế sự tức giận, nàng ta mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn hơi nhu hòa, “Thái tử, Nghi Nhân kính ngài một ly”.
Thần Hoàng nhướn mày, không biến sắc nhận lấy, cầm trong tay quơ quơ, nói, “Gia thích nữ nhân dùng miệng mớm ~”