Dạ Vô Hàm nghi ngờ nhìn nàng: “Nàng muốn cứu hắn?”.
Ngay cả Địch Cuồng cũng giật mình không hiểu, không phải nàng là người muốn hắn chết nhất sao?
Phong Linh đi tới, cẩn thận cầm kiếm của hắn, từ từ để xuống. “Ta thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ cứ giết người mới giải quyết được vấn đề sao? Ngươi giết một tên khốn kiếp thì không tính, giết một tên ngu ngốc như này thì không đáng giá!”.
“Ngu ngốc?”. Địch Cuồng tức giận. “Ngươi dám mắng lão tử?”.
Hắn vừa định tiến lên thì lại dừng lại, cúi đầu xuống nhìn, kiếm của Dạ Vô Hàm đặt tại nơi đó của hắn. (-_- cái nơi ở bên dưới)
“Người của ta muốn mắng ngươi thế nào thì ngươi đều phải nhận lấy!”.
Dạ Vô Hàm ngước mắt lên nhìn ánh mắt của Phong Linh, hơi không hiểu, còn hơi lạnh nhạt, rồi hơi ghen tức.
“Ai da, hắn ta có người trong lòng rồi”. Phong Linh đi tới giữa hai người, nhìn chằm chằm Địch Cuồng. “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi thường xuyên nhớ đến nàng ấy không?”.
Địch Cuồng cau mày, miễn cưỡng gật đầu.
“Khi ngươi ở bên cạnh nữ nhân khác thì sẽ cảm thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi với nàng?”.
Hắn liếc nàng một cái, gắt lên. “Không có, lão tử không đau lòng ai cả!”.
Phong Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Ta đang cứu ngươi, ngươi phải trả lời thành thật đấy”.
Địch Cuồng cúi đầu nhìn thanh kiếm kia, cắn răng một cái rồi gật đầu nhưng hắn vẫn sợ mất mặt nên thanh minh: “Nhất định là nữ nhân kia dùng tà thuật với lão tử!”.
Phong Linh cười một tiếng hài lòng, nhún vai với Dạ Vô Hàm: “Ngươi thấy đấy, ngay cả người mình thích cũng không biết, người ngu ngốc như vậy, ngươi giết hắn làm gì”.
Tất nhiên Địch Cuồng rất đáng ghét nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất hắn đã dừng lại, còn có thể nhớ đến người mình thích, chỉ điều này thôi có thể chứng minh hắn không phải là người vô tình.
Làm sao mà Dạ Vô Hàm không hiểu tâm tư của nàng, hắn không cam lòng nhìn nàng. “Ý của nàng là, muốn ta tha cho nam nhân muốn nhúng chàm nàng?”.
Phong Linh suy nghĩ một chút, gật đầu một cái. “Về căn bản là như vậy”.
Địch Cuồng kinh ngạc. “Ngươi…. Ngươi cứu ta? Không phải là ngươi muốn ta chết sao?”.
“Nói nhảm, nếu như không cứu ngươi thì người tiếc chữ như vàng như ta nói nhiều thế làm gì? Ngươi phải biết là bà mối chúng ta nói chuyện rất ít, mỗi câu nói đều phải hiệu quả”.
Tiếc…. chữ như vàng?
Cả Địch Cuồng và Dạ Vô Hàm đều trầm mặc.
Phong Linh đi tới, vỗ vai hắn. “Này, ta không muốn ngươi chết, chỉ vì không muốn trên đời này có thêm một nữ nhân phải đau lòng mà thôi!”.
Mặc dù không hiểu nàng đang nói gì về tình yêu nhưng Địch Cuồng biết nàng là người lấy đức báo oán, mặc kệ những hiềm khích lúc trước vẫn cứu hắn!
Dạ Vô Hàm thu kiếm, liếc nhìn hắn một cái. “Ngươi đi đi”.
Phong Linh mỉm cười, khoát tay với hắn. “Đi tìm nàng đi, không nhất định phải có được mới tốt, người nào vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, đó mới là người ngươi nên quý trọng nhất”.
Địch Cuồng nhìn nàng thật lâu, xoay người đi ra ngoài, nhưng khi đến cửa hắn dừng lại.
“Không phải là ngươi vẫn muốn biết vị trí của người Triệu gia sao?”.
Dạ Vô Hàm biến sắc. “Ngươi biết ở đâu?”.
“Dưới mật thất hoàng cung”. Nói xong, hắn đẩy cửa đi ra.
Đôi mắt Dạ Vô Hàm trở nên sắc lạnh, vậy mà hắn biết ở nơi nào! Hoàng cung….. hừ hừ, bọn họ đúng là biết tìm nơi ẩn giấu! Không trách được làm sao người như biến mất, làm cho hắn không thể tìm được đầu mối.
“Có phải tìm được người Triệu gia thì sẽ giải được oan khuất của ta không?”. Phong Linh lạnh nhạt hỏi một câu.
Không sai, nàng vẫn để ý! Nàng để ý vì hắn không tin tưởng nàng, để ý việc hắn đã từng oan uổng nàng!
Dạ Vô Hàm đi tới cầm tay nàng, nhìn chung quanh một chút. “Vừa rồi hắn…….”. Lời muốn nói lại nuốt xuống, chân mày nhăn nhăn. “Nàng không bị thương ở đâu chứ?”.
Phong Linh liếc hắn một cái. “Ta rất tốt!”.
Hắn vuốt mi tâm, ngồi xuống, chân trái còn chưa khỏi hắn, bây giờ đau dữ dội, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán.
“Đau lắm à?”.
Hắn ngước mắt, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó, gật đầu một cái.
Phong Linh ngồi xổm xuống, kéo ống quần hắn. “Ai bảo ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến làm gì? Không đau mới lạ ấy!”.
“Nàng có lương tâm một chút đi được không? Còn không phải vì ta cứu nàng sao?”.
“Nói dễ nghe thế, người nào làm ta lạc”.
“Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa”. Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười, kéo nàng vào lòng, nói. “Chuyện ngày đó, ta nhận lỗi với nàng, ta chưa bao giờ mất lý trí như vậy. Xin lỗi vì đã làm thế”. Hắn dừng lại một chút. “Muốn tìm được người Triệu phủ không hẳn vì sự việc đó”.
Phong Linh lo lắng hỏi. “Thế thì vì cái gì?”.
“Cảnh Vương thúc hao tâm tổn sức như vậy, nhất định là hắn ta đang có âm mưu gì đó, mà người của Triệu gia chính là mồi nhử”.
Phong Linh nháy nháy mắt, bày tỏ không hiểu.
Dạ Vô Hàm vuốt chóp mũi của nàng. “Nàng không cần hiểu hết, chỉ cần nàng an tâm ở bên cạnh ta là tốt rồi. Lúc trở về ta cũng sẽ đón Bảo Bảo về”.
Nghĩ đến cái gì đó, Phong Linh bỗng đẩy hắn ra, đứng đối diện với hắn, ánh mắt hơi xa lạ, “Dạ Vô Hàm, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải thành thật trả lời ta!”.
“Cái gì?”. Bộ dạng của nàng làm hắn cười, vừa lòng dựa vào thành ghế, nhíu mày. “Nói cho bổn vương nghe một chút”.
Phong Linh hơi mím môi, nhìn hắn, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt hắn. “Ngươi có nhớ lần trước ở kỹ viện bị cháy không?”.
Khuôn mặt Dạ Vô Hàm hơi run lên nhưng ngay sau đó hắn che đi, gật đầu nói. “Sao thế? Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”.
“Ngày ấy, làm sao ngươi biết ta ở đâu?”.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, nói. “Chuyện cho đến giờ, ta cũng sẽ không gạt nàng”.
Phong Linh vội vàng nhìn hắn, hắn chậm rãi nói. “Ở kỹ viện đó ta có một tai mắt”.
“Tai mắt? Kỹ nữ?”.
Dạ Vô Hàm kéo nàng ngồi xuống, cẩn thận nói chuyện về mặt quỷ tăng cho nàng nghe, trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, hắn nói tiếp. “Thật ra thì, không chỉ có hoàng hậu có quỷ mặt tăng, chúng ta đều âm thầm giấu ám vệ vào, Tàng Tâm chính là một trong số đó”. Nhưng mà hắn lại không ngờ hắn ta (Dạ Tàn Nguyệt) lại có thể biết được ám vệ của hắn.
Hắn đã thật coi thường hắn ta.
Phong Linh nghe thấy thì nghẹn họng, không ngờ thế giới hoàng cung lại phức tạp như vậy! Không có chút tài năng thì sẽ ở đó chờ bị làm thịt sao?
“Tàng Tâm không đơn giản là một kỹ nữ, thuật dịch dung của nàng ta cực kỳ cao siêu!”.
Phong Linh vỗ tay “đét” một cái, hai mắt sáng lên. “Có phải là nữ nhân giống ta như đúc trong hoàng cung không?”.
“Ừ”, hắn gật đầu nói tiếp, “Ngày đó ta đi kỹ viện chính là tìm nàng ấy”.
“Thật sao?”, Phong Linh meo mắt, nhìn chăm chú vào hắn. “Làm sao ngươi phát hiện được ta?”.
Hắn nhíu mày, đập nhẹ vào đầu nàng. “Nàng thật là, đương nhiên là lúc Dập Tuyên ôm nàng ra”.
Lòng Phong Linh trầm xuống, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định. “Ngươi chắc chứ?”.
“Ha ha, dĩ nhiên”.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người. “Ừ, ta hiểu rồi”.
Hàm Vương phủ.
Dưới sự gợi ý của Dạ Vô Hàm, Phong Linh lại một lần nữa trở về Vương phủ, lấy thân phận là Niếp Tố Tố, vương phi trước đây trở về. Hắn cũng hạ lệnh từ nay về sau không được kẻ nào nhắc đến Phong Tam Nương. Dù sao thì nàng là thái tử phi được Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, nên kiêng dè thì vẫn phải kiêng dè.
Sau khi đưa Phong Linh trở lại Phỉ Ý hiên thì Dạ Vô Hàm lôi đám người Dạ Dập Tuyên vào trong thư phòng. Bây giờ có một chút vấn đề khó giải quyết, cần phải mau chóng giải quyết mới được.
“Tam Nương! Rốt cuộc ngài cũng trở lại, bọn nô tỳ nhớ ngài muốn chết!”. Vấn Xuân và Sơ Hạ vây quanh líu ríu không ngừng.
“Không có các ngươi bên cạnh, lỗ tai của ta cũng buồn muốn chết”. Phong Linh cười nói, sau khi tắm rửa xong thì nằm trên giường, mắt mở to.
Lúc này, cửa mở.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng ngoài cửa, nàng nở nụ cười, vẫy tay với bé. “Vào đi”.
Hinh Nhi do dự nhưng rồi bé ẫn đi vào, không dám tiến lên chỉ đứng trong phòng cúi đầu, không dám nhìn Phong Linh.
“Làm sao thế, sợ ta sẽ ăn thịt cháu à?”. Phong Linh xuống giường, đi đến trước mặt bé. “Cháu đến tìm Bảo Bảo à?”.
Hinh Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu tử đó còn chưa trở lại đâu, nó còn đang ở trong hoàng cung”. Nàng kéo Hinh Nhi ngồi vào giường, thauanj tay lấy một ít đồ ăn vặt cho bé, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ rực của bé, nàng không nhịn được véo má Hinh Nhi, đau đến nỗi làm Hinh Nhi nhíu mày, đôi mắt mở to nhìn nàng.
Nàng nhìn rồi thở dài một cái. “Đứa bé xinh đẹp như vậy, không nói được thì thật đáng tiếc”.
Hinh Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng há mồm. “Cháu……”. Giọng nói của bé dù nhẹ, nếu như không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe thấy, nàng cả kinh ngồi thẳng người. “Này, cháu vừa nói sao? Cháu có thể nói chuyện à?”.
Hinh Nhi suy nghĩ