“Phong Tam Nương, ngươi ở đây đã quen chưa?”. Diêu Ngọc nở một nụ cười thật tươi xuất hiện trước mặt nàng.
Phong Linh bĩu môi một cái, lười phải nói năng dài dòng với nàng ta. “Hoàng hậu tỉnh lại đi, ngươi cũng không cần lãng phí nhiều nước bọt như thế làm gì. Bây giờ ngươi muốn thế nào thì tùy ngươi”. Truyện được đăng tại Diễn đàn
Dù sao thì nàng cũng đang bị nhốt ở đây rồi cho dù có làm loạn lên thì thế nào thì trên thế giới này cũng có một người chết oan rồi. Haiz, nàng mà biết trước sẽ có ngày như thế này thì nàng sẽ chọn một cái chết hoa lệ hơn có thể oanh động được giới xuyên không!
“Ha ha, nếu như ngươi không phải là Niếp Tố Tố mà chỉ là Phong Tam Nương thì tính cách của ngươi rất hợp với khẩu vị của bổn cung đấy!”.
Phong Linh lười biếng nói. “Đáng tiếc, hoàng hậu nương nương lại không phải khẩu vị mà ta thích”. Dù sao thì Diêu Ngọc cũng sẽ không thả nàng ra, sớm hay muộn thì nàng vẫn sẽ phải gặp lão Diêm Vương, Phong Linh cũng không để cho nàng ta coi nàng là khỉ mà đùa giỡn.
Đôi mắt sắc của Diêu Ngọc run lên, ánh mắt lạnh lùng ngoan tuyệt, “Phong Tam Nương, ngươi chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng với bổn cung? Được rồi, vậy trước hết bổn cung sẽ đập vỡ cái miệng đầy răng của ngươi xem ngươi còn nói thế nào?”. Nàng ta xoay người lại, giọng nói lạnh lùng. “Người đâu, đến giáo huấn nàng ta một chút!”.Truyện được đăng tại Diễn đàn
Cửa nhà giam mở ra, hai tên thị vệ mặt đen đi tới. Trong khoảnh khắc đó trong lòng Phong Linh không hề cảm thấy sợ hãi và cũng không hề sợ hãi. Nháy mắt trong đầu nàng thoảng qua hình ảnh của vô số anh hùng, Đậu Nga, Dương tam tỷ……….
“Bốp bốp”.
Một người ấn nàng xuống, một người khác thì hất tay đánh nàng. Bởi vì phòng giam rất rộng mà hiệu quả hồi âm cũng rất tốt nên trong một lúc âm thanh bạt tai vang lên không dứt.
Cung nữ mang đến cho Diệu Ngọc một cái ghế, nàng ta ưu nhã ngồi xuống, nhận lấy chén trà vừa uống vừa thưởng thức màn bạt tai.
Hai bên mặt của Phong Linh đã bị đánh đến nỗi mất cảm giác, lỗ tai cũng cảm thấy “ong ong” vang dội nhưng miệng Phong Linh không hề nhàn rỗi, nàng cắn răng vẫn lần lượt mắt bát đại tổ tông nhà nàng ta. Phong Linh mắng từ cụ của cụ của cụ của cụ của cụ của cụ nhà nàng ta cho đến cả chó mèo nhà nàng ta. Nàng nghĩ đến bất cứ cái gì nhà nàng ta nàng đều chửi.
“Ta khinh bỉ ngươi cả đời, cho dù Minh Tịch tiều có bị khủng hoàng kinh tế thì ngươi cũng sẽ không bao giờ được như ý! Người ta làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ còn ngươi làm một hoàng hậu phá hoại thiên hạ! Tại sao Khương Tử Nha không thu ngươi vào chứ? Có gan thì ngươi cứ đánh chết cô nãi nãi, nếu không thì cô nãi nãi vẫn có Đế Hậu chi tướng còn chỗ ngồi kia của Hoàng hậu ngươi chắc cũng không còn vững nữa đâu!”. (Ốc: Chém cả đoạn)
“Bốp!”. Diêu Ngọc không kiềm chế được ném mạnh chén trà xuống đất, giận dữ hét lớn. “Đánh! Đánh mạnh cho Bổn cung, đánh cho đến khi nữ nhân này không nói được nữa thì thôi”.
Thị vệ đánh đến nỗi đau cả tay, một người lại đổi một người. Phong Linh vẫn không ngừng chửi rủa trong miệng. “Trời sinh ngươi đã dâm tiện vô địch, hạ tiện vô sỉ........”.
“Chết tiệt! Đánh mạnh vào cho bổn cung”. Diêu Ngọc điên lên rồi, còn chưa có người nào dám mắng nàng như vậy cả, còn chọn những từ ngữ hạ tiện nhất độc nhất để mắng.
Hàm răng giãn ra, trong miệng cũng có máu. Thị vệ đấm một quyền vào mặt nàng, Phong Linh “phụt” một ngụm máu, khạc ra hai cái răng cửa.Truyện được đăng tại Diễn đàn
Nàng đau đến nỗi không nói được chữ nào, trong đầu đã nhão như bột.
“Ha ha......... ha ha...... Nữ nhân điên, tiện nhân, ngươi mắng đi, mắng đi xem nào, ha ha........”. Diêu Ngọc cười to điên cuồng, vỗ tay kêu lên. “Đúng như vậy, các ngươi cứ làm như vậy cho ta! Đánh cho nàng ta rụng thêm mấy cái răng cửa nữa, nhanh lên! Ha ha, đáng đánh, đánh mạnh vào rồi bổn cung có thưởng!”.
“Vâng!”. Hai tên thị vệ nghe vậy thì sáng mắt, không ngừng đánh đấm đá vào người Phong Linh. Phong Linh giống như bao cát bị hai người hành hạ.
Đúng lúc này ngoài cửa thiên lao ồn ào, không đợi Diêu Ngọc phân phó người đi xem thì cửa sắt của Thiên Lao bị đụng vỡ.
Tất cả mọi người đều giật mình khi thấy người đứng ngoài cửa.
Rốt cuộc trên người không còn bị đánh, mặt Phong Linh sưng to nhìn như đầu heo, khóe mắt khóe miệng đều có máu chảy, lỗ mũi cũng bị cọ rách, trên người đầy những vết thương, nàng chỉ động nhẹ một chút cũng đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng. Nàng từ từ mở mắt ra nhìn về phía cửa, sau đó nàng cũng ngây người.Truyện được đăng tại Diễn đàn
Diêu Ngọc ổn định tinh thần, cao ngạo nói. “Thái tử, trong người còn có độc sao không nghỉ ngơi ở Thanh Nhạc cung cho tốt còn chạy đến đây làm cái gì?”.
Dạ Tàn Nguyệt đứng ở cửa chỉ mặc một bộ trung y (quần áo trong), hai chân trần, mái tóc xõa dài, sắc mặt tái nhợt, đúng là bộ dạng suy yếu mệt mỏi của người bênh vừa bò trên giường dậy. Nhưng trong tròng mắt xinh đẹp lại có một tầng sát ý căm tức nhìn tất cả những người đứng trong phòng giam. Khi hắn nhìn thấy mặt của Phong Linh, nói chính xác hơi là nơi miễn cưỡng có thể gọi là mặt thì toàn thân hắn chấn động, con ngươi co rút thật nhanh.
“Ngươi không nghe thấy bổn cung nói gì à?”. Diêu Ngọc không thèm nói nhiều với một kẻ ngu, không kiên nhẫn phân phó cung nữ bên cạnh. “Các ngươi còn đứng lỳ ở đó làm gì, còn không mau đưa thái tử điện hạ hồi cung”.
Ánh mắt Dạ Tàn Nguyệt rơi trên người Diêu Ngọc. Đó là cái nhìn chăm chú còn đáng sợ hơn cả tử vong làm Diêu Ngọc không tự nhiên nhíu chặt lông mày. “Các ngươi nhanh lên xem nào, đứng đó làm cái gì?”.
“Vâng thưa hoàng hậu nương nương”. Cung nữ tiến lên. “Thái tử, mời ngài hồi cung với nô tỳ”.
Đột nhiên, Dạ Tàn Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Tay của hắn ở sau lưng từ từ đưa ra............
Diêu Ngọc nhìn thấy đao trong tay hắn thì hét lên một tiếng. “Thái tử, ngươi điên rồi sao? Các ngươi mau đến ngăn hắn lại đưng để hắn lại đây, mau lên!”.
“Đúng vậy, bản thái tử điên rồi”. Giọng của hắn trầm thấp, khàn khàn, yêu dị. Hắn nắm chặt đao trong tay, dựa người vào cửa phòng giam, nắm chặt đao rồi vung tay lên.
“Bảo vệ hoàng hậu nương nương, mau bảo vệ hoàng hậu nương nương.......”.
“A! A! Ai đó mau ngăn hắn ta lại! Mau ngăn hắn ta lại”. Diêu Ngọc bị dọa sợ, gần như là tông cửa chạy ra ngoài. Cung nữ và thái giám chạy theo sau lưng, ngay cả thị vệ cũng chạy sát theo đằng sau. Nhưng hai thị vệ đánh Phong Linh bị Dạ Tàn Nguyệt chặn ở cửa, hắn nắm đao trong tay giống như diêm la địa ngục. Hai người đó không dám động, cả người run rẩy.
“Thái, thái tử..........”.Truyện được đăng tại Diễn đàn
Ý thức Phong Linh lúc có lúc không, ánh mắt mông lung nhìn về phía Dạ Tàn Nguyệt, ánh mắt hắn kinh khủng như muốn chém bọn họ thành mấy mảnh.
Hắn vứt đao xuống, khi hai người vừa thở phào nhẹ nhõm thì hai bàn tay của hắn lại như hai gọng kìm, hắn nhấc hai người lên, sức của hắn mạnh đến nỗi làm người ta khiếp sợ.
Hai thị vệ mặt đều đỏ rồi tím, hai chân đạp loạn xạ, cố gắng muốn đẩy tay của hắn ra. Con ngươi Dạ Tàn Nguyệt nheo lại, chỉ nghe “răng rắc” hai tiếng, hai người kia đã bị hắn bóp gãy cổ mà chết. Dạ Tàn Nguyệt vứt hai thi thể xuống sau đó hắn ngồi xổm xuống, bồng Phong Linh bị đánh. Hắn nhìn thấy máu tươi đầy ở miệng nàng thì bão tố trên mặt hắn càng lớn, hắn chỉ hận không thể giết sạch mọi người. Hắn không nói hai lời, ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Lúc hắn đi ra khỏi cửa thiên lao thì gặp đám người Dạ Vô Hàm chạy vội vã đến đây.