“Nương, đau quá, đau!”.
Phong Linh xoắn lỗ tai của BảDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôno Bảo, lôi nó vào trong phòng. “Tiểu tử thối, cái chuyện Minh chủ võ lâm là có chuyện gì xảy ra hả? Nói, có phải là ngươi lừa gạt người ta hả?”.
Bảo Bảo đau đến nỗi nhe hai hàm răng trắng ra, Hinh Nhi đứng ở bên muốn tiến lên giúp Bảo Bảo một tay nhưng thấy bộ dạng hung hăng của Phong Linh thì chỉ dám đứng núp ở cửa gấp gáp.
“Bọn họ nói con là một kỳ tài võ lâm trăm nDiễღnđànLêQღuýĐônăm mới gặp một lần nhất định bắt con phải làm Minh chủ võ lâm, con có cách khác đâu?”. Đánh chết nó cũng không nói đó là giao dịch của nó với Thần Hoàng.
“Kỳ tài võ lâm? Con nghĩ đầu của nương con toàn bã đậu à? Bình thường con gây sự thế nào nương cũng không nói gì nhưng mà võ lâm gì đó mà con cũng dám chơi à? Con có cần cái mạng nhỏ của mình nữa không vậy?”. Phong Linh tức giận rút một cây gậy gỗ. “Con có nói không, không nói, có tin là nương sẽ đánh con không?”.
“Làm ơn đi mà nương, tốt xấu gì thì bây giờ con cDiễღnđànLêQღuýĐônũng là Minh chủ kế nhiệm, nương nể mặt con một tí được không?”.
“Cho con mặt mũi? Con mẹ nó! Xem ra là con muốn ăn đánh rồi!”.
Nói xong đánh “bốp” một cái vào cái mông nhỏ của Bảo Bảo.
Lúc này Dạ Vô Hàm khập khễnh đi tới, vừa nhìn thấy cảnh này thì hắn nhíu mày. “Phong Tam Nương, nàng dạy con thế à?”. Nói xong, hắn không để ý đến cái chân đau của mình mà đi lên đoạt lấy cây gậy trong tay nàng, ném qua một bên.
Hinh Nhi thấy phụ thân thì vui mừng nhào tới. Một tay hắn ôm con gái, một tay kéo Bảo Bảo ra sau lưng, nhìn chằm chằm Phong Linh. “Đứa bé nó nhỏ như thế, làm sao mà nàng lại xuống tay đánh nó được cơ chứ?”.
Phong Linh tức giận. “Mẹ nó, ta đang dạy dỗ con trai mình, ngươi quản làm gì nhiều chuyện vậy?”.
Dạ Vô Hàm cũng tức giận. “Bắt đầu từ bây giờ nó chính là con trai của ta! Ta không cho nàng đánh nó!”.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo há thành hình chữ O, cái này, hai người tiến triển quá nhanh rồi. Xem ra lần này đi Tây Vực, nưdie»ndٿanl«equ»yd«onơng nó thu hoạch được rất nhiều. Nhưng mà đáng chết, làm sao nó có thể giúp Thần Hoàng đoạt nương nó lại đây? Nếu như đoạt lại được rồi thì nó phải làm sao với Dạ Vô Hàm?
Haizz, việc này thật nhức đầu ~
“Ngươi vô lại, dám cướp con trai ta?”. Phong Linh vội vàng ôm lấy Hinh Nhi. “Vậy thì ta cướp con gái của ngươi”.
Dạ Vô Hàm cười một tiếng. “Được, đó cũng là con gái của nàng, con trai của nàng cũng là con trai của ta”. Lời này nói ra có bao nhiêu là mập mờ, đúng là ** trần trụi. (@_@)
Phong Linh ngẩn ra, Hinh Nhi trong ngực cũng mở to hai mắt, Bảo Bảo thì lắc đầu. Xem ra tình cảnh của Thần Hoàng thúc thúc không ổn rồi.
“A, ngươi chiếm tiện nghi của ta!”. Phong Linh giờ mới kịp phản ứng, trừng mắt nhìn hắn. “Sao ngươi nghĩ hay quá vậy!”.
Châu Châu đứng ngoài cửa che miệng, mặc cho nước mắt tràn mi.
Phong Tam Nương đã đoạt Vương gia rồi, bây giờ ngay cả con gái của nàng cũng muốn đoạt đi sao?
Mình đã thành người hai bàn tay trắng rồi, ndie»ndٿanl«equ»yd«onàng định an tĩnh ở bên cạnh bọn họ, dù chỉ làm cái bóng cũng không sao.
Nhưng sao nàng ta lại có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả cơ hội đó cũng không để cho nàng.
Nhất định nàng ta phải bức nàng đến đường cùng thì nàng ta mới cam tâm sao?
Nàng cắn môi, yên lặng xoay người, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường..........
Sau khi Huyền Phong được quản gia an trí xong cũng đi đến Phỉ Ý hiên. Vừa vào đến cửa thì trùng hợp bị một chậu nước lạnh dội vào người, ướt từ đầu đến chân.
Hắn cứng ngắc đứng ở cửa, vuốt nước trên mặt.
“A, xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi!”. Vấn Xuân vội vàng để chậu nước xuống, đi đến cạnh hắn. “Thật xin lỗi, nô tỳ không biết bên đây có người”.
Một hương thơm ập vào mũi HuyềDi●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.n Phong, hắn mở hai mắt ra thì đập vào mắt hắn là một khuôn mặt thanh tú, khuôn mặt tỏ vẻ áy náy lau nước cho hắn.
“Ực”.
Hầu kết của hắn chuyển động.
Hắn hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước. “Không sao”.
Hắn cười một tiếng, không nhìn nàng nữa mà bước qua nàng đi vào trong nhà.
Vấn Xuân ngây ngẩn cả người, tay cầm khăn vẫn giơ trong không trung.
Người này......... là ai?
Buổi trưa, quản gia phân phó phòng bếp làm vài món ăn mà Hàm Vương thích ăn sau đó đưa vào trong Phỉ Ý hiên. Mấy người đang ngồi ăn, Phi Ưng đột nhiên đi vào bẩm báo: “Bẩm Vương gia, có thánh chỉ đến”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, để đũa xDi●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.ông. “Mời công công vào”.
“Vâng!”.
Lúc này, công công truyền chỉ trong cung đi vào, đầu tiên ông ta cười thi lễ. “Chúc mừng Hàm Vương hồi triều bình an”.
Dạ Vô Hàm gật đầu.
“Hoàng thượng có nói, Hàm Vương có thương tích không cần quỳ tiếp chỉ”.
Công công hắng giọng, cung kính lấy thánh chỉ ra đọc. “Hoàng đế chiếu viết: Dân nữ Phong Tam Nương, phong thái nhã nhặn, đoan trang, nay trẫm sắc phong làm Thái tử phi. Khâm thử!”.
Thánh chỉ tuyên đọc xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Dạ Vô Hàm đột nhiên ngẩng đầu lên: “Thái tử phi?”.
Phong Linh kinh hãi, giật giật Phi Ưng, chỉ vào mình hỏi, “Ông ấy nói Phong Tam Nương, là ta à?”.
Bảo Bảo nhíu mày, hai mắt trừng lớn.
Thái tử phi? Hoàng đế muốn làm cái gì? Hơn nữa, thái tử là ai? Tại sao chưa bao giờ nghe đến?
Công công nhỏ giọng nhắc nhở, “Hàm Vương, mau tiếp chỉ”.
Dạ Vô Hàm nén sự tức giận, đưa tay ra nhận thánh chỉ. Hắn nheo mắt, quay đầu lại nhìn Phong Linh. Đôi mắt nàng mờ mịt lại chưa vẻ khiếp sợ.
Sau khi tiễn công công đi, Phi Ưng tiến lên hỏi. “Vương gia, chuyện này thật là kỳ quái, thái tử, ngài ấy........”.
Dạ Vô Hàm khoát tay, ngăn lại những gì mà Phi Ưng muốn nói tiếp, xoay người lại mỉm cười với Phong Linh. “Bây giờ ta vào cung để hỏi cho rõ”. Hắn lại gần nàng, hai tay đặt lên vai nàng, nắm chặt lấy. “Nàng đừng lo lắng, ta sẽ giải quyết tất cả”.
Phong Linh chỉ đưa mắt nhìn hắn, sau đó cười gật đầu. “Ừm”.
Dạ Vô Hàm lập tức ra lệnh cho Phi Ưng đưa y phục đến cho hắn, sau đó đi vào cung với Phi Ưng và Huyền Phong.
Lúc này Bảo Bảo mới lên tiếng, nghi ngờ hỏi. “Nương, nương biết thái tử à?”.
Phong Linh ảo não bĩu môi. “Làm sao nương có thể biết thái tử là ai được. Nhất định là lầm rồi mới phong ta làm Thái tử phi”.
Bảo Bảo không nghĩ thế, thánh chỉ đó không phải là đùa giỡn. Nhưng trong đó có ẩn tình gì mà nó không biết đây?
Mọi người đều không để ý, nếu là cô gái bình thường thì sẽ mừng như điên. Nhưng Phong Tam Nương lại không hề có tâm tư đó. Nàng sắp cùng với Vương gia rồi vậy mà giữa đường lại nhảy ra một thái tử, làm sao người ta lại không khẩn trương cho được?
Mọi người vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi Dạ Vô Hàm thì quản gia vội vàng chạy vào. “Tam Nương, có người trong cung tới!”.
Phong Linh đứng lên. “Ai?”. Không biết tại sao trong tim nàng cảm thấy hốt hoảng như sắp có chuyện gì xảy ra.
Người trong Phỉ Ý hiên vội vàng đi ra cửa lớn thì thấy hai hàng cấm vệ quân đứng hiên ngang hùng dũng, ở giữa có một cỗ kiệu lớn, có hai cung nữ tiến lên hành lễ. “Tham kiến thái tử phi, nô tỳ phụng mệnh thái tử đón ngài vào cung”.
Phong Linh ngây người. “Chuyện này.....”. Đôi mắt chuyển động, nàng che mặt cười duyên. “Các cô nương nhận lầm người rồi, ta không phải là Phong Tam Nương, nàng xuất phủ có việc. A ha ha ~”.
Cung nữ đứng yên không động, bình tĩnh nhìn nàng. Phong Linh không cười nổi. “Các ngươi..... biết ta à?”.
Cung nữ gật đầu. “Trong cung có bức họa của ngài”.
Nhóm người Bảo Bảo đứng bên cạnh nhìn Phong Linh bất đắc dĩ lắc đầu.
Sự thông minh của Phong Tam Nương chỉ giới hạn ở đó mà thôi!