Trước đó, kế hoạch trong khách sạn nghỉ phép ở suối nước nóng của Thẩm Gia Diệu không thành công. Sau khi biết Lục Tế Tân rời đi sớm, cả ngày sắc mặt của anh đều đen như đáy nồi.
Dọa cho thư ký, trợ lý đều nơm nớp lo sợ, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Thẩm Gia Diệu tức giận cả ngày, buổi tối về đến nhà đi thẳng vào phòng của Tiểu Niệm Hi.
Tiểu Niệm Hi đang ngồi chơi xe lửa trên đất, thấy ba đi vào vui sướng quơ tay: "Ba, chơi cùng con đi."
Anh nhìn thấy con trai vui vẻ, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, là sự chua xót không có vợ lại có con, chỉ riêng đàn ông mới có.
Anh vất vả chăm con, mẹ của nó lại ung dung, lúc thì đi nước ngoài, lúc thì tắm suối nước nóng, trong lòng không có bọn họ.
Đứa con trai này cũng vô dụng!
Thẩm Gia Diệu giận chó đánh mèo, không đến chơi.
Anh ngồi trước mặt Tiểu Niệm Hi, miễn cưỡng kìm chế chơi đùa với thằng bé một lúc. Khoảng năm phút sau, anh hết kiên nhẫn, nhắc nhở con trai: "Ba có dạy qua con làm người phải biết cảm ơn không."
Từ trước đến nay Tiểu Niệm Hi luôn nghe lời ba, cậu bé nghe vậy bèn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có."
Thẩm Gia Diệu: "..."
Trí nhớ chết tiệt này giống mẹ nó, như yêu tinh, mới mấy tuổi mà trí nhớ tốt như thế, chuyện gì cũng nhớ rõ.
"Chưa dạy qua à?" Thẩm Gia Diệu thay đổi giọng điệu: "Vậy bây giờ ba dạy con."
"Vâng." Tiểu Niệm Hi ngoan ngoãn ngồi xuống, là một bé ngoan chăm chú học tập.
Thẩm Gia Diệu giải thích sơ qua ý nghĩa của từ cảm ơn, đó chính là phải nói cảm ơn khi người khác giúp đỡ mình.
Anh nói xong liền lấy ví dụ: "Trước đó, ở khách sạn bên suối nước nóng, chị Tế Tân chăm sóc con, dỗ con đi ngủ, có phải con nên cảm ơn chị ấy không?"
Tiểu Niệm Hi rất thông minh, lập tức gật đầu: "Con biết rồi, đây chính là cảm ơn, nhưng mà..." Cậu hơi bối rối.
"Sao thế?" Thẩm Gia Diệu hỏi.
Tiểu Niệm Hi nói ra sự bối rối của mình: "Con muốn cảm ơn chị Tế Tân, nhưng mà chị Tế Tân là người lớn rồi, con không dỗ chị ấy ngủ được."
Nói đến đây, Tiểu Niệm Hi không vui, cảm thấy mình rất vô dụng.
"Cảm ơn không nhất định phải dỗ ngủ." Thẩm Gia Diệu hướng dẫn từng bước: "Con có thể gọi điện thoại nói cảm ơn, có thể tặng quà, mời ăn cơm."
Tiểu Niệm Hi càng nghe ánh mắt càng sáng, ngồi thẳng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài.
"Đi đâu đấy?" Thẩm Gia Diệu nhíu mày nắm lấy cổ áo con trai.
Tiểu Niệm Hi duỗi bàn tay trắng nõn: "Đi lấy đồng hồ gọi cho chị Tế Tân." Đồng hồ thông minh của cậu bị dì Vương tháo ra đặt ở bàn trà trong phòng khách.
"Không cần." Thẩm Gia Diệu lấy di động ra: "Dùng của ba gọi đi."
Tiểu Niệm Hi đưa hai tay cầm điện thoại của ba, nhìn anh thuần thục cầm điện thoại bấm.
"Sao ba có số của chị Tế Tân?" Tiểu Niệm Hi thắc mắc, sau đó nhìn chằm chằm tên được lưu trong điện thoại.
Cậu biết rất nhiều chữ, nhưng tên ba lưu trong danh bạ không phải chữ Hán, mà là tiếng Anh.
Tiểu Niệm Hi biết nói tiếng Anh nhưng không biết viết, chỉ nhận biết được mấy từ đơn.
"Từ này nghĩa là gì?" Bàn tay nhỏ chỉ vào từ tiếng anh.
Thẩm Gia Diệu lướt nhìn qua chữ Honey, bỏ qua lời thắc mắc của cậu bé, nhắc nhở: "Gọi điện thoại đi."
Tiểu Niệm Hi nghe vậy liền vội cầm điện thoại lên.
Nhưng mà cậu bé còn chưa đưa điện thoại lên tai, giọng nói của chị Tế Tân từ đầu dây bên kia đã vang lên, âm thanh rất lớn.
Tiểu Niệm Hi kinh ngạc, cảm thấy kỳ lạ: Cậu mở loa ngoài khi nào vậy?
Nhưng mà bây giờ không thể thắc mắc những thứ này, vì giọng của chị Tế Tân đã vang lên.
"Chị Tế Tân." Tiểu Niệm Hi vui vẻ chào hỏi cô: "Lần trước chị Tế Tân ở cùng em, dỗ em ngủ, em muốn cảm ơn chị Tế Tân."
Lục Tế Tân đang cảm thấy nhàm chán ở trong phòng của Lục Nhã Tình thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Niệm Hi.
Tâm trạng đang buồn chán trở nên vui vẻ ngay lập tức, cô phất tay với Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình, đi ra ngoài về phòng mình.
Lục Tế Tân phát hiện mình càng lúc càng thích đứa bé này, mới mấy ngày không gặp đã thấy nhớ.
Hai người nói dông dài rất nhiều trong điện thoại.
Tiểu Niệm Hi bảo cậu đã xếp xong bộ Lego, nói cảm ơn chị Tế Tân, muốn đưa quà cho cô.
Lục Tế Tân nói về công việc, còn nói về chuyện nhà họ Lục.
Hai người một lớn một nhỏ, người lớn không chê chủ đề của cậu bé ngây thơ, cậu bé cũng không thấy chủ đề của cô khó hiểu.
Hai người vô cùng phấn khích nói qua nói lại.
Chớp mắt đã hơn nửa tiếng.
Thẩm Gia Diệu ngồi bên cạnh nghe Lục Tế Tân và Tiểu Niệm Hi nói liên tục, trong lòng càng lúc càng ghen tị.
Người phụ nữ này chỉ nói chuyện với anh được mấy câu, mới vừa đến gần một chút đã đứng dậy.
Nhưng khi nói chuyện với Thẩm Niệm Hi lại rất vui vẻ.
Thẩm Gia Diệu không muốn nghe tiếp nữa, sợ mình sẽ ghen tuông nên đưa tay chọt Tiểu Niệm Hi.
Tiểu Niệm Hi rất thông minh, lập tức hiểu ý của ba, ngọt ngào nói với Lục Tế Tân: "Chị Tế Tân, chị đang ở đâu, em muốn mời chị ăn cơm."
"Ăn cơm à?" Lục Tế Tân dựa vào ghế sofa, nói với giọng điệu tiếc nuối: "Mấy hôm nay không được, chị đang ở vịnh Thất Tinh."
Tiểu Niệm Hi biết vịnh Thất Tinh, cậu từng qua bên đó chơi.
"Chị Tế Tân lại đi du lịch à?"
Lục Tế Tân gật đầu: "Ừm, trong nhà sắp xếp xem mắt, chị..."
Cô còn chưa nói dứt lời đã nghe tiếng tút, cuộc gọi đã tắt mất.
Chuyện gì vậy? Lục Tế Tân khó hiểu muốn gọi lại, nhưng bên kia vẫn là người nhận bận, không gọi lại được.
Cùng lúc đó, Thẩm Gia Diệu đang nghiêm mặt gọi điện thoại ra lệnh cho thư ký: "Chuẩn bị đi, lần này tổng giám đốc tổ chức team building ở vịnh Thất Tinh."
"Team building ư?" Thư ký mờ mịt, nói team building khi nào, sao anh ta không biết, bên hành chính không hề nói.
Mặc dù mờ mịt nhưng là thư ký chuyên nghiệp nên lập tức đáp lời: "Vâng, khi nào thì đi?"
"Hôm nay."
Thư ký: "Sao...!"
Boss đang nói đùa à!
Hôm nay ư? Bọn họ vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Hơn nữa hôm nay sắp hết ngày rồi, trời cũng sắp tối.
Thư ký bày ra vẻ mặt khóc than, cố nén không khóc ra tiếng, rưng rưng đáp: "Tổng giám đốc Thẩm yên tâm, đảm bảo sẽ sắp xếp xong xuôi."
Thư ký cúp điện thoại, vội vàng chạy đến văn phòng tổng giám đốc, hét lớn: "Nhanh nhanh nhanh, trong nửa tiếng thu dọn đồ đạc. Hôm nay đi team building ở vịnh Thất Tinh."
Nói đùa gì thế! Đám người mờ mịt.
___
Nhà họ Thẩm.
Tiểu Niệm Hi rất không hài lòng về hành động cúp điện thoại của ba, cậu bé chu môi nói: "Ba, ba không lịch sự."
Còn lịch sự à?
Thẩm Gia Diệu liếc cậu, lúc này còn nói lịch sự, chậm chút nữa thì mẹ sẽ chạy theo người khác mất!
Anh ngồi xuống ôm con trai đi ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Tiểu Niệm Hi khó hiểu.
Thẩm Gia Diệu: "Đi vịnh Thất Tinh."
"Đi tìm chị Tế Tân à?" Ánh mắt của Tiểu Niệm Hi sáng lên.
Thẩm Gia Diệu đưa tay xoa gương mặt trắng nõn của con trai, thầm nghĩ: Con cần phải tranh thủ nhé!
Nếu không thì mẹ con sẽ bị người khác cướp đi đấy!