Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, Lục Tế Tân tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy ngày nay, cô không phải ở trên máy bay thì chính là trên đường đi đến máy bay.
Hiếm khi mọi chuyện đều được giải quyết xong, giải thưởng cũng đã nhận xong, bây giờ cô có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Lục Tế Tân vừa nhắm mắt lại thì nhận được cuộc gọi của phòng thí nghiệm, là một thành viên chuyên làm đối ngoại gọi tới, nói rằng có một doanh nghiệp quyên góp 5 triệu, muốn ăn một bữa cơm cùng mọi người.
Mấy ngày nay, Lục Tế Tân đã lần lượt nhận vài khoản quyên góp, bởi vì đoạt giải thưởng, danh tiếng lớn, một số doanh nghiệp vô cùng hào phóng, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên cô nhận được con số lớn như 5 triệu này.
"Lúc nào?" Lục Tế Tân xoa huyệt thái dương.
"Là ở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, người hướng dẫn bên kia nói, vừa khéo mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi, có thể đi qua chơi và nghỉ ngơi trong hai ngày."
Lục Tế Tân gật đầu: "Được, cô xem xét rồi sắp xếp đi.”
Chuyến đi khu nghỉ dưỡng lần này kéo dài hai ngày hai đêm, chỉ có đêm đầu tiên ăn một bữa cơm với nhà quyên góp, sau đó là thời gian tự do, hơn nữa mọi chi phí ăn ở đều được nhà quyên góp bao trọn.
Tất cả mọi người rất vui khi được ra ngoài chơi.
Lục Tế Tân đến rất sớm, hơn hai giờ chiều đã đến.
Cô vừa xuống xe, đi về phía khách sạn thì nghe một giọng nói vang lên: "Cô Lục!”
Là Tôn Tử An.
Tôn Tử An là đối tượng xem mắt do ông nội giới thiệu, bọn họ đã sớm trao đổi phương thức liên lạc, có điều vẫn chưa liên lạc, đến khi truyền ra tin Lục Tế Tân nhận được giải thưởng Lasker, Tôn Tử An mới thay đổi sự lạnh nhạt trước đó, trở nên vừa nhiệt tình vừa lịch lãm, thường xuyên liên lạc với cô hơn.
Lục Tế Tân gật đầu với anh.
Tôn Tử An đi tới, ánh mắt đánh giá một vòng trên khuôn mặt tinh xảo của Lục Tế Tân, trong lòng thầm mắng mình ngốc, lại nghe tin đồn bên ngoài, nhìn nhầm mẫu đơn thành hoa dại, nếu sớm biết Lục Tế Tân xinh đẹp lại có tài như vậy thì đã theo đuổi cô từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ cũng chưa quá muộn.
"Cô Lục cũng tới đây chơi sao, suối nước nóng ở đây rất tốt, còn có mấy cảnh đẹp. Nếu cô Lục không ngại, tôi có thể dẫn cô đi xem xung quanh."
Lục Tế Tân lùi một bước về phía sau, cách xa người đàn ông này một chút: "Tôi tới đây với bạn, lát nữa sẽ đi tìm bọn họ.”
"Vậy sao!" Tôn Tử An hơi thất vọng, ánh mắt xoay chuyển trên người Lục Tế Tân, không muốn buông tha: "Vậy vừa khéo cho tôi một cơ hội, để cho tôi mời nhóm khoa học làm vẻ vang đất nước này ăn một bữa cơm.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, một chiếc Cayenne màu đen lặng lẽ lái xe đến và dừng lại bên cạnh.
Tài xế dừng xe, quay đầu liếc mắt nhìn cậu bé đang ngủ say trên người Thẩm Gia Diệu, nhỏ tiếng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cần ôm cậu chủ nhỏ xuống không?”
Thẩm Niệm Hi còn nhỏ, ngồi xe lâu dễ ngủ gật, trước kia tài xế thường ôm Thẩm Niệm Hi đang ngủ say xuống xe.
Thẩm Gia Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai bóng người cách đó không xa, vẻ mặt trở nên hơi lạnh lẽo, dường như không nghe thấy tài xế nói chuyện.
Một lát sau, anh thu lại ánh mắt, nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Không cần.”
Không cần sao? Tổng giám đốc Thẩm muốn tự mình ôm, tài xế còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Thẩm Gia Diệu đột nhiên đưa tay, dùng sức nhéo lên gương mặt mập mạp của cậu chủ nhỏ.
Người lái xe: (⊙v⊙)
Xuống tay thật độc ác, anh ta nhìn thôi đã thấy đau, tổng giám đốc Thẩm, cậu chủ nhỏ là con ruột của ngài sao?
Thẩm Niệm Hi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy mặt đau đớn, cậu bé bị nhéo đến tỉnh.
Cậu bé bốn tuổi chưa thể kiểm soát được cảm xúc của mình, bất thình lình bị đánh thức cộng với hai má đau đớn khiến khóe miệng cậu méo xệch.
Vành mắt cũng đỏ bừng hẳn lên.
Trước giọt nước mắt của Thẩm Niệm Hi rơi xuống, khớp ngón tay của Thẩm Gia Diệu gõ trên cửa sổ xe: "Nhìn thấy ai không?”
Thẩm Niệm Hi ngơ ngác nhìn lại, khi thấy bóng dáng quen thuộc kia, đôi mắt liền trợn tròn, lập tức lên tinh thần.
Là chị Tế Tân!
Thẩm Gia Diệu mở cửa, cậu bé xuống xe, lạch bạch chạy về phía Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân đang nói chuyện với Tôn Tử An thì cảm giác như có một cái pháo nhỏ bay về phía mình, cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy Thẩm Niệm Hi ngửa mặt lên làm nũng với cô.
“Chị Tế Tân, sao chị lại ở đây?”
Nhìn thấy chị Tế Tân mình yêu thích, Thẩm Niệm Hi vô cùng vui vẻ, hận không thể treo trên người cô.
Đã rất lâu không gặp Thẩm Niệm Hi, lúc không nhìn thì không có cảm giác gì, đến khi thấy người thật rồi, Lục Tế Tân cảm thấy trái tim mình co rút, bỗng hơi nhớ nhung.
Cô thật sự rất nhớ cậu bé.
"Sao em lại ở đây?" Lục Tế Tân còn vui mừng hơn cậu bé.
Thẩm Niệm Hi xoay người, ngón tay mập mạp chỉ vào xe Cayenne màu đen: "Ba dẫn em tới.”
Thì ra là tổng giám đốc Thẩm dẫn cậu đến.
Tôn Tử An vốn định mời Lục Tế Tân ăn cơm, kết quả còn chưa mời được thì đã có một Trình Giảo Kim nhỏ chạy ra.
Anh ta cúi đầu nhìn Thẩm Niệm Hi và hỏi: "Đây là?”
Không đợi Lục Tế Tân trả lời, Thẩm Niệm Hi đã tự mình giới thiệu, cậu bé xoay cái đầu nhỏ, nhìn về phía Tôn Tử An, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa cao quý.
"Xin chào, tôi tên là Thẩm Niệm Hi."
Tôn Tử An bật cười: "Đứa trẻ này cũng khá khí phách đấy.”
Đúng lúc này, một giọng nói thu hút truyền đến: "Xin lỗi, trẻ con nghịch ngợm."
"Ba." Thẩm Niệm Hi xoay người, nhào vào trong lòng anh.
Tôn Tử An nhìn sang, lại là Thẩm Gia Diệu.
"Tổng giám đốc Thẩm? Thì ra là cậu chủ nhỏ của nhà tổng giám đốc Thẩm, bảo sao đứa nhỏ này lại thông minh như vậy." Tôn Tử An lập tức đưa tay qua, trong giọng nói mang theo hai phần nịnh bợ.
Thẩm Gia Diệu thản nhiên nhìn Tôn Tử An, mở miệng: "Trên đường tới, gặp tổng giám đốc Tôn, ông ấy hỏi anh đang ở đâu, hình như có chuyện quan trọng tìm anh.”
Ba đang tìm anh ta ư?
Tôn Tử An hơi sửng sốt, lập tức nói lời tạm biệt với hai người rồi vội vàng rời đi.
Cuối cùng cũng đuổi được kỳ đà cản mũi vướng víu, ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Gia Diệu chuyển đến trên mặt Lục Tế Tân.
Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt Lục Tế Tân, một mảng trắng xóa trông như đồ sứ tinh tế, trơn trượt, non nớt.
Thẩm Gia Diệu đang nhìn thì cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, cả người cố gắng kiếm chế, không chạm vào mặt cô.
"Thẩm…… Gia Diệu." Lục Tế Tân muốn gọi anh là tổng giám đốc Thẩm, nhưng rất nhanh nghĩ đến trước đó, anh bảo gọi anh là Gia Diệu, cô liền đổi giọng: "Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Gia Diệu cúi người ôm Thẩm Niệm Hi vào trong ngực, nói: "Công ty vừa quyên góp cho một nhóm nghiên cứu khoa học, tôi tới đây ăn một bữa cơm.”
Quyên góp cho nhóm nghiên cứu ư?
Lục Tế Tân chớp mắt, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Cô đang định nói đến việc này, Thẩm Niệm Hi lại đột nhiên giang hai tay nhào tới về phía cô: "Chị Tế Tân, ôm.”
Cậu nhóc quá đột ngột, Lục Tế Tân sợ cậu té ngã liền vội vàng đón.
Thẩm Gia Diệu dường như cũng bị hành vi đột ngột của cậu nhóc kia làm cho bất ngờ, lập tức đi theo tới.
Cứ như vậy, Lục Tế Tân vòng lấy eo Thẩm Gia Diệu.
Nếu như không phải cách nhau một đứa trẻ, ở trong mắt người ngoài, hai người chính là ôm nhau.
"Xin lỗi." Sau khi nhận lấy Thẩm Niệm Hi, Lục Tế Tân lui về phía sau một bước.
Vòng tay mềm mại thơm ngát rời xa, trong mắt Thẩm Gia Diệu hiện lên một tia mất mát, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách: "Không sao.”
Cùng lúc đó, Tôn Tử An ở chân núi xa xôi gọi điện cho ba Tôn: "Ba, ba tìm con có việc à?"
“Hồ rồi!” Ba Tôn bên kia đang chơi mạt chược, nghe vậy mắng một câu: "Ai tìm con, ông đây không rảnh để ý tới con, cút!”
Tôn Tử An: "..."