Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 46: Tự Sát



Lục Tế Tân đi về phía cửa biệt thự, cô vừa mới đi vào thì có một người hầu chạy ra từ bên trong.

Lục Tế Tân không kịp né tránh, bị đụng mạnh một cái.

Cô nhíu mày ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt chán ghét của người giúp việc.

Lục Tế Tân ngẩn ra, cô biết người giúp việc này nhưng không biết rõ tên, chỉ biết tất cả mọi người gọi bà là dì Trương, dì Trương là đã làm ở đây rất lâu, nghe nói từ lúc bà nội Lục còn sống. Hiện tại cô Lục và Lục Nhã Tình đều do chính tay bà nuôi lớn nên địa vị ở nhà họ Lục rất cao.

Giống như ma ma bên cạnh Cổ mẫu trong Hồng Lâu Mộng, những người bề dưới trong nhà đều vô cùng tôn kính đối với bà ta.

Dì Trương ở nhà họ Lục đã không còn làm việc nữa, gần như là ở trạng thái được phụng dưỡng, ngay cả quản gia cũng tôn trọng bà ta.

Sau khi Lục Tế Tân trở về nhà họ Lục chỉ gặp bà ta vài lần, không tiếp xúc nhiều, thậm chí còn không nói chuyện.

Dì Trương không để ý tới Lục Tế Tân, vội vàng chạy đến bên cạnh điện thoại, cầm lấy ống tai nghe: "Lão Lý, nhanh lái xe tới đây, Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi!”

Lục Nhã Tình nghe thấy tiếng động bên này liền đi vài bước tới hỏi: "Dì Trương, Yên Nhiên làm sao vậy?”

"Tình Tình..." Dì Trương cầm tay Lục Nhã Tình, nước mắt chảy xuống, môi run rẩy: "Yên Nhiên, Yên Nhiên, cô ấy uống thuốc ngủ tự sát!”

"Làm sao có thể?" Lục Nhã Tình khϊếp sợ.

Cô ta và Thịnh Yên Nhiên này không tiếp xúc nhiều lắm, chỉ là chiều nay nói chuyện qua lại một lúc, trong ấn tượng là một cô gái dịu dàng hiểu chuyện. Lúc trước, Lục Nhã Tình còn cảm thấy Thịnh Yên Nhiên rất mưu mô gian xảo, cố gắng bám lấy cô để cô coi cô ta như con gái ruột.

Nhưng sau khi tiếp xúc, cô ta nhận ra cô gái này vô cùng dịu dàng, từng hành động cử chỉ, nói chuyện làm việc đều ấm áp giống như gió xuân, rất biết chăm sóc người khác.

Cô ta căn bản không giống như cô gái gian xảo, sao lại tự sát chứ?

Dì Trương nghe thấy vậy bèn liếc Lục Tế Tân một cái, ánh mắt như con dao sắc bén, giọng điệu âm trầm: "Còn có thể bởi vì cái gì, mấy ngày nay nhà chúng ta xảy ra chuyện, chuyện nào cũng đều liên quan đến cô ta!”

Lúc nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tế Tân như chỉ đích danh.

Lục Nhã Tình không phản ứng kịp, chuyện này có liên quan gì đến Lục Tế Tân chứ, chẳng phải cô vừa mới trở về sao, sau đó cô ta liền nghe dì Trương nói: "Sau khi cô Yên Nhiên nghe nói tìm được Lục Tế Tân, tự cảm thấy có người chăm sóc mẹ nuôi, cảm giác thân phận của mình sẽ làm mẹ nuôi và Lục Tế Tân khó xử, tính tình của cô ấy nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều, cứ hay suy nghĩ vì người khác nên đã dùng thuốc ngủ tự sát rồi."



Lục Tế Tân đứng sau lưng hai người, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Thật ra cô không biết nên nói gì, chuyện như vậy cũng có thể trách cô sao? Cô căn bản còn chưa từng gặp cái người tên Thịnh Yên Nhiên đó.

Nhà họ Lục đã rối tung lên, căn bản không có ai chú ý đến Lục Tế Tân. Trong lòng, trong mắt của cô Lục chỉ có Thịnh Yên Nhiên với vẻ mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, hôn mê bất tỉnh đang nằm trên giường, bà ta căn bản không nhìn đến Lục Tế Tân một cái.

Sau khi lái xe đến, cô Lục liền đi theo qua đó, ba Lục cũng không yên tâm mà đi theo, Lục Nhã Tình thấy vậy bèn theo sát phía sau.

Lục Tế Tân nhìn ra cửa một cái, mẹ Lục sợ hết hồn, vội vàng chặn trước mặt cô, nói với giọng điệu lạnh lẽo: "Con đừng đi qua đó, Yên Nhiên không thể nhìn thấy con."

Dì Trương đứng bên cạnh mẹ Lục, khi thấy vẻ mặt Lục Tế Tân không cảm xúc, trên mặt không hề có vẻ lo lắng nào, cuối cùng không nhịn được, nén giận mở miệng: "Cô Yên Nhiên vì cô mà tự sát, cô không thấy áy náy, tự trách cũng thôi đi, sao có thể lạnh lùng như vậy, nếu không phải vì cô thì cô Yên Nhiên cũng sẽ không gặp phải đại nạn này."

Nghĩ đến Thịnh Yên Nhiên trắng bệch như tờ giấy đang nằm trên giường, dì Trương không khỏi cảm thấy đau lòng.

Một cô gái tốt như vậy, mặc dù đi theo bên cạnh cô Thu Lam nhiều năm không về nước, nhưng sau khi nghe nói bà nuôi lớn mẹ nuôi mình , liền thường xuyên gọi điện thoại cho bà, còn gửi cho không ít đồ, nói muốn thay cô Thu Lam hiếu thuận với bà.

Dì Trương chưa từng thấy cô gái nào chu đáo, tận tâm, lương thiện đến như vậy.

Nghĩ đến cô gái tốt bụng, chỉ vì người lạnh lùng ích kỷ như Lục Tế Tân mà tự sát, dì Trương càng căm hận Lục Tế Tân hơn.

Mẹ Lục cũng nhíu chặt lông mày, bà ấy vẫn luôn giữ hình tượng phu nhân cao quý, quá lắm cũng chỉ là hơi nhăn đôi lông mày xinh đẹp, rất ít khi nhíu chặt lông mày mà không không để ý tới hình tượng như vậy.

"Ông của con đang trên lầu, con đi thăm ông ấy đi, sau đó thì về đi, tình trạng của Yên Nhiên còn chưa biết ra sao, bệnh viện gần bên này, con đừng ở đây, đi thẳng về trường đi, khoảng thời gian này cũng đừng qua đây."

Lục Tế Tân không biểu hiện gì, lên lầu, dự định thăm ông nội.

"Đợi đã." Cô vừa đi được hai bước liền bị mẹ Lục gọi lại: "Mặc dù con là máu mủ của nhà họ Lục, nhưng Nhã Tình và Yên Nhiên cũng là cô chủ nhà họ Lục, nếu như để mẹ biết con ỷ mình có quan hệ huyết thống với nhà họ Lục mà bắt nạt hai người đó, cho dù con là con ruột do mẹ sinh ra, mẹ cũng tuyệt đối sẽ không tha cho con."

Mẹ Lục nói xong lại thấy Lục Tế Tân không có phản ứng, trong lòng càng thêm buồn bực, không nhịn được nói ra lời cay độc: "Tốt nhất con nên thành thật chút, nếu không thì đừng trách mẹ không nhận đưa con gái là con!"

Lúc này, cuối cùng Lục Tế Tân cũng có phản ứng, cô quay đầu lạnh nhạt nhìn bà ta một cái.

Mẹ Lục tưởng rằng Lục Tế Tân còn nhớ tình mẹ con, trong lòng thoáng đắc ý, uy hϊếp nói: "Đến lúc đó, cho dù con có lầm ầm ĩ với ông nội, mẹ cũng sẽ đuổi con ra khỏi nhà họ Lục!"



Lục Tế Tân:...

Nói cứ như cô rất muốn ở lại đây, nếu không phải ông nội gọi cô về, cô căn bản sẽ không bước vào nơi này một bước.

Cả cái nhà này, thần kinh đều không bình thường.

Lục Tế Tân không để ý tới mẹ Lục, đi thẳng lên lầu, nói vài câu với ông cụ Lục rồi liền trở về trường ngay trong đêm.

Tình hình bên phía Thịnh Yên Nhiên không ổn, mấy lần bệnh tình nguy kịch, nếu không phải bệnh viện tư của nhà họ Lục thiết bị đầy đủ, bác sĩ giỏi, chắc không cứu sống được.

Thịnh Yên Nhiên mê man ba ngày ba đêm mới dần tỉnh lại, ngày trước ăn uống no đủ nên đẹp đẽ môi mọng hồng hào, bây giờ trông yếu ớt, thiếu sức sống, cô Lục nhìn thấy mà vô cùng đau lòng.

"Mẹ nuôi." Bởi vì thời gian hôn mê dài, cổ họng khô khốc, giọng nói Thịnh Yên Nhiên trở nên khàn đặc: "Có phải con đang nằm mơ không?"

Cô Lục nắm chặt tay cô ta.

Cô ta như giật mình bởi cái nắm tay này của cô Lục, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi, dè dặt, nhưng lại nở một nụ cười thỏa mãn không ngớt: "Con nhất định là đang nằm mơ! Chỉ có trong mơ, mẹ nuôi mới nắm chặt tay con."

Cô ta nói xong thì nhắm mắt lại, gò má dán vào mu bàn tay cô Lục, nhẹ nhàng cọ vào: "Thật tốt, con hy vọng mình là con gái của mẹ nhường nào, chỉ có ở trong mơ, con mới dám để bản thân nghĩ như vậy, mới dám quang minh chính đại gọi người là mẹ..."

Cô Lục nghe được câu này cuối cùng cũng không khống chế được nữa, nức nở nói: "Con chính là con gái của mẹ."

Thịnh Yên Nhiên trong nháy mắt mở hai mắt ra, ánh mắt sáng lên như có vài ánh sao.

"Thật sao?" Cô ta mong chờ nhìn cô Lục.

Cô Lục nặng nề gật đầu: "Thật, từ nay về sau, mẹ chính là mẹ của con."

Thịnh Yên Nhiên cong khóe môi nở ra một nụ cười hạnh phúc, trong miệng lẩm bẩm: "Mặc dù là trong mơ, con cũng mãn nguyện rồi."

Cô ta nói xong liền ngủ say.

Khi Lục Tế Tân nhận được tin tức từ bên phía nhà họ Lục đã là hai tháng sau, là Ngôn Vô Thanh nói cho cô biết, cô Lục đã thêm Thịnh Yên Nhiên vào hộ khẩu, đồng thời đổi tên thành Lục Yên Nhiên, còn muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn, giới thiệu cô ta với tất cả mọi người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv