Đối với chuyện đưa cổ phần cho Lục Tế Tân, bà Lục không quá để ý, vốn bà đối với đứa con gái thất lạc này đã có nhiều áy náy, ông cụ Lục đưa ra cổ phần cho cô, ít nhiều cũng có thể bù đắp một ít.
Về phần Lục Nhã Tình vẫn còn có bà.
Mẹ Lục là con gái nhà họ Triệu, không thua kém gì nhà họ Lục, trên tay mẹ Lục cũng có không ít cổ phần của nhà họ Triệu.
Đến lúc đó, bà đem cổ phần nhà họ Triệu cho Nhã Tình là được.
Sau khi ông cụ Lục tuyên bố tổ chức tiệc tối, mẹ Lục bắt đầu chuẩn bị.
Bà đối với đứa con gái này có chút hổ thẹn, vì chuyện Nhã Tình mà sinh ra hiềm khích với Tế Tân, nên bà muốn nhân cơ hội này chữa trị vết nứt giữa mẹ con.
Trước kia, nhà họ Lục tổ chức yến hội đều có người phụ trách, bên trong có quản gia, bên ngoài thì thuê đội ngũ chuyên nghiệp, căn bản không cần mẹ Lục ra tay.
Lần này, bà tự mình làm, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, nhất định phải thập toàn thập mỹ.
Bên nhà họ Triệu cũng có người tới hỗ trợ, là em gái của mẹ Lục, Triệu Mẫn Dao.
Triệu Mẫn Dao vừa đến nhà họ Lục, thấy chị mình quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, ngay cả buổi dạ tiệc dùng hoa gì cũng tự mình đi xem.
Thấy vậy, Triệu Mẫn Dao trợn trắng mắt, kéo mẹ Lục sang một bên, mở miệng nói với giọng ghét bỏ: "Em nói chị này, chị quan tâm những chi tiết nhỏ đó để làm gì?”
Bà Lục khó hiểu: "Chi tiết nhỏ không quan trọng à ?”
Triệu Mẫn Dao không nói gì: "Chị, em thấy chị bận đến hồ đồ rồi. Nhưng chi tiết bữa tiệc tối có người chuyên nghiệp làm, chị căn bản không cần quan tâm, hiện tại quan trọng nhất chính là Tế Tân.”
Mẹ Lục mờ mịt.
Triệu Mẫn Dao thở dài: "Lễ nghi, chị của em ạ. Chị có biết nắm trọng điểm không vậy. Tế Tân lưu lạc bên ngoài 18 năm, chỉ sợ nuôi sống bản thân đã khó, nào có thời gian và tiền bạc đi học lễ nghi quý tộc, bây giờ chị phải chỉ cho con bé, tìm người chỉ dạy các nghi thức cho con bé, chăm sóc da của con bé.
Lễ nghi dùng cơm bây giờ chưa vội, ngày đó cũng không có thời gian ăn cơm đ âu , nhưng lễ nghi uống rượu nhất định phải luyện tập. Ngày đó, ông cụ nhà chị dẫn con bé ra mắt, Ngày đó, ông cụ nhà chị dẫn con bé ra mắt, chắc chắn sẽ có người tới mời rượu.”
"Đúng đúng đúng." Bà Lục giật mình, sao bà lại quên mất chuyện quan trọng này chứ, may mà Mẫn Dao nhắc nhở.
"Còn có một chuyện nữa." Triệu Mẫn Dao nói tiếp: "Tế Tân có tài nghệ gì không? Tiệc tối nên có biểu diễn tiết mục gì đó.” Phụ nữ hào môn các bà, nếu như chỉ có năng lực bình thường thì không thể kế thừa gia nghiệp, như vậy cũng chỉ có một con đường là lập gia đình.
Sự xuất hiện của bữa tiệc tối ngày hôm đó đối với Lục Tế Tân rất quan trọng.
Nếu biểu hiện tốt, đến lúc đó một nhà có gái trăm nhà hỏi, con gái không lo gả đi, còn có thể trợ giúp xí nghiệp gia tộc.
Nếu biểu hiện không tốt, sau này sẽ không dễ sống. Vốn là con gái tìm về từ bên ngoài, bản thân lại không đủ xuất sắc, như vậy chắc chắn dòng dõi cao sẽ rất chướng mắt. Cứ như vậy, cũng chỉ có thể cúi mặt xuống phía dưới.
------
Chuyện nhà họ Lục tìm lại được đứa con gái mất tích 18 năm, đã gây ra sóng to gió lớn trong xã hội thượng lưu ở Hải Thành.
Đây là một chuyện mới mẻ, rất nhiều người chú ý đến tiến triển của chuyện này.
Trong số nhiều người quan tâm đến chuyện này, nhà họ Cố là người quan tâm nhất.
Bởi vì liên quan đến hôn ước của nhà họ Cố, chính là cậu chủ Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình.
Lúc trước hôn ước này là do ông cụ Cố cùng ông cụ Lục định ra, người được ước định là Cố Tu Minh với Lục Nhã Tình.
Nhưng lúc trước hôn ước định ra với Lục Nhã Tình mà Lục Nhã Tình hiện tại không phải cùng một người, chính xác mà nói là Lục Tế Tân.
Trong đó có một lý do.
Lúc trước, con gái út nhà họ Lục, Lục Nhã Tình đi lạc, mẹ Lục bi thương quá độ, thần kinh xảy ra vấn đề, vì trấn an mẹ Lục, ba Lục ôm về một cô con gái nhỏ từ cô nhi viện, nói dối là con gái út đi lạc.
Lúc ấy tinh thần mẹ Luc có vấn đề, căn bản không nhận ra người, nên liền ôm con gái nhỏ trở về và xem thành con gái ruột của mình, gọi là Nhã Tình.
Mãi cho đến ba năm sau, tinh thần của bà Lục trở lại bình thường, mới biết được chân tướng của chuyện này.
Nhưng khi đó, bà Lục đã có tình cảm với đứa con gái đã được bế về này, hơn nữa cô gái này cũng chiếm tên của con gái ruột mình.
Chuyện cứ như vậy, đành đâm lao phải theo lao.
Cho nên, nhà họ Cố hiện tại rất quan tâm, rốt cuộc người thực hiện hôn ước cùng Cố Tu Minh là cô con gái chân chính Lục Tế Tân, hay là cô con gái giả Lục Nhã Tình nuôi ở hào môn mười mấy năm.
Trong lòng, mẹ Cố lại thích Lục Nhã Tình hơn, dù sao đứa nhỏ này là mình nhìn nó lớn lên, vừa xinh đẹp vừa thông minh, hiểu chuyện, đối với Cố Tu Minh cũng toàn tâm toàn ý.
Mà Lục Tế Tân kia ở bên ngoài, không biết thân phận có trong sạch hay không, tính cách có vấn đề hay không.
Nhưng chuyện này, không phải một mình mẹ Cố có thể quyết định, còn phải xem ý tứ của hai nhà Cố Lục.
Ngoại trừ nhà họ Cố thân thiết qua lại với nhà họ Lục, còn có nhà họ Thẩm cũng nhận được thiệp mời.
Thiệp vàng được đưa thẳng đến văn phòng người đứng đầu nhà họ Thẩm, Thẩm Gia Diệu.
"Tổng giám đốc Thẩm." Thư ký gõ cửa.
Thẩm Gia Diệu đang xem một bản hợp đồng, nghe thấy tiếng gõ cửa, lông mày nhếch lên, buông tài liệu xuống, mở miệng: "Vào đi.”
Giọng nói tùy ý, mang theo một loại hờ hững lười biếng, nghe tựa như tâm tình rất tốt, nhưng chỉ có thư ký quen thuộc như anh ta mới biết, tổng giám đốc Thẩm đang không vui, hơn nữa hình như còn có chút phiền não.
Kể từ năm năm trước, tổng giám đốc Thẩm giành được vị trí gia chủ và mang về một cậu bé thông minh và xinh đẹp.
Loại phiền não này đi cùng tổng giám đốc Thẩm mỗi ngày.
Thư ký rất sợ tổng giám đốc Thẩm, mấy năm nay, việc làm ăn của nhà họ Thẩm càng ngày càng phát triển, nhà họ Thẩm vốn đứng trong tứ đại gia tộc Hải Thành, bây giờ đã nhảy lên, vượt qua ba nhà khác, bỏ lại xa nhà họ Cố, nhà họ Lục, nhà họ Triệu ở phía sau, trở thành gia tộc số một Hải Thành.
Nhưng cũng theo đó, uy quyền trên người tổng giám đốc Thẩm càng ngày càng cường đại bức người, tính tình cũng càng ngày càng tệ.
Nói sợ cũng đúng, mà không chừng lần này tổng giám đốc Thẩm sẽ cao hứng, thư ký cổ vũ cho mình, rồi chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Thẩm Gia Diệu ngồi ghế ông chủ rộng rãi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cánh tay đã được vén tay áo đặt trên tay vịn ghế, khí chất lạnh lùng, anh ngước mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua thư ký, không chút gợn sóng.
"Nói đi." Anh mở miệng.
Thư ký cẩn thận đến gần, đưa thiệp mời đến tay anh.
Thẩm Gia Diệu mở ra xem, cười nhạo, giơ tay ném thiệp mời lên người thư ký: "Thứ này cậu cũng mang đến trước mặt tôi?”
Thư ký vội vàng giải thích: "Là bà cụ đưa tới ”
"Hửm?" Thẩm Gia Diệu nhìn về phía anh ta, chờ giải thích.
Thư ký liếm đôi môi khô ráo, khẩn trương mở miệng: "Bữa tiệc tối lần này, là nhà họ Lục tổ chức cho cô con gái bị thất lạc 18 năm, ý tứ của bà cụ là bảo anh dẫn cậu chủ nhỏ đi qua xem thử có vừa mắt hay không..."
Nói xong, thư ký lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn trộm Thẩm Gia Diệu một cái.
Thầm nghĩ, đẹp trai, có tiền như vậy, cũng có một ngày bị thúc giục kết hôn.
Nhưng tổng giám đốc Thẩm thật sự cũng quá kén chọn, mấy năm nay xem mắt, không có hơn trăm, cũng có mấy chục, vừa mới bắt đầu đã dẫn theo con trai từ chối, nói không rảnh.
Về sau thì nói, vì không muốn cậu chủ nhỏ bị khi dễ, nên vợ tương lai sẽ do cậu chủ nhỏ tự mình chọn.
Vốn dĩ, bà cụ Thẩm đối với con dâu yêu cầu rất cao, phải có xuất thân tốt, xinh đẹp, thông minh, tính tình còn phải nhu thuận, còn có các giáo điều cứng nhắc có thể viết thành một quyển sách. Nhưng hiện tại, bà cụ Thẩm chỉ còn hai tiêu chuẩn.
“Con gái, linh hoạt!”