Lúc trở về, Lục Tế Tân vẫn cảm thấy không yên lòng.
Nhϊếp Vũ Đồng đang ngồi phía trước lái xe ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Đại thần không hổ là đại thần, không những có chỉ số thông minh cao mà còn có giá trị nhan sắc cao, dáng vẻ im lặng suy nghĩ thôi cũng dễ nhìn như vậy.
Nhϊếp Vũ Đồng không nhịn được nhìn trộm thêm lần nữa, khi cô ấy nhìn trộm đến lần thứ ba, Lục Tế Tân vốn nghiêng đầu lại đột nhiên đảo mắt, nhắc nhở: "Nghiêm túc lái xe.”
"Vâng." Nhϊếp Vũ Đồng ngồi thẳng lưng như một đứa trẻ ngoan ngoãn, bắt đầu mắt thì nhìn chung quanh tai thì nghe ngóng, nghiêm túc lái xe.
Lúc Lục Tế Tân rời khỏi nhà họ Thẩm đã là bốn giờ chiều, nhà họ Thẩm cách trường học khá xa, đoạn đường này cũng thường xuyên tắc nghẽn nên Nhϊếp Vũ Đồng lái rất chậm, đã qua nửa giờ mà mới đi được một nửa lộ trình.
Lục Tế Tân nghiêng đầu tựa vào ghế, đầu ngón tay vuốt mặt dây chuyền.
Ngón tay cô trắng mịn cũng không hề thua kém với dây chuyền dương chi bạch ngọc trơn bóng, thậm chí còn đẹp hơn.
Cô rất quen thuộc với móng vuốt mèo trên mặt dây chuyền này, dường như đã nhìn thấy trong trí nhớ. Trí nhớ của Lục Tế Tân luôn rất tốt, những thứ đã gặp qua rất ít khi quên, nhưng điều kỳ lạ chính là cho dù cô cố gắng thế nào cũng không nhớ ra đã gặp móng vuốt mèo này ở đâu.
Cô cầm mặt dây chuyền lên, đầu ngón tay vuốt hai chữ “Miêu Miêu” trên viên ngọc xanh biếc.
Những truyện trên thế gian này lại trùng hợp đến như vậy, khi còn nhỏ cô cũng từng nuôi một con mèo, tên là Miêu Miêu.
Lục Tế Tân nhắm mắt rơi vào sự yên lặng mà suy nghĩ, nhà họ Thẩm này tựa như có rất nhiều điều liên quan đến cô, thế nhưng trong đầu cô lại không có một tí ký ức nào về nhà họ Thẩm.
Suy nghĩ một lúc thì lại đau đầu, Lục Tế Tân xoa xoa huyệt thái dương, không nghĩ tiếp nữa.
Khi nhìn thấy được sắc mặt của Lục Tế Tân không đúng, Nhϊếp Vũ Đồng lại liếc trộm một cái, thế là ngay trong nháy mắt, đầu xe hôn lên một chiếc Land Rover phía trước.
May mắn hai chiếc xe đều là xe sang, tốc độ cũng không nhanh, không gây ra tổn thương lớn, bên trong xe chỉ là lắc lư một chút.
Nhϊếp Vũ Đồng vội vàng đạp phanh, vội vàng đi xuống xử lý.
"Này, cô lái xe kiểu gì vậy? Mắt đặt ở sau mông hả?” Từ trong xe phía trước có một người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp ngực lớn bước xuống.
Người thật ra cũng rất xinh đẹp, nhưng thái độ rất ngang ngược.
Vẻ mặt vốn đang hoảng loảng và áy náy của Nhϊếp Vũ Đồng lập tức lạnh xuống, đừng nhìn cô ấy ở trước mặt Lục Tế Tân là cô gái nhỏ mê muội, đáng yêu, nhưng nếu như đã có thể được chọn ra làm trợ lý sinh hoạt ở trong một lượng ứng cử viên đông đảo, cô ấy xử sự cũng rất cứng rắn.
Cô ấy xuống xe, quay tay lại đóng cửa xe, tránh làm phiền đại thần.
Sau đó cô ấy ngước mắt lên nhìn vị trí xe va chạm, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Là cô cứ nhất định phải chạy qua.”
Thật ra tai nạn này cũng không phải vấn đề của Nhϊếp Vũ Đồng, là do đối phương tự chuyển làn và lái chen vào.
"Thấy không." Người đẹp vỗ đầu xe: "Thân xe của tôi đã qua tới rồi, là cô tông vào đuôi xe.”
“Tông vào đuôi xe à?” Nhϊếp Vụ Đồng cảm thấy buồn cười: “Có người nào tông vào đuôi xe mà lại tông đến cửa sau không.”
"Ôi chao, nhóc con cũng thật lợi hại." Người đẹp đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn Bentley phía sau cô ấy, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, mà cả người không có miếng đồ của nhãn hiệu lớn nào, rõ ràng chiếc xe này không phải của cô ta.
Một cô gái trẻ, lái xe sang trọng không thuộc về mình, không ngoài hai tình huống đó:
Hoặc là tài xế, hoặc là tình nhân.
Tài xế hẳn là không thể, xe xám già nua như vậy đều là của những người lớn tuổi lái, những người này vốn sẽ không tìm một con nhóc làm tài xế.
Nhóc con xem ra cũng khá xinh đẹp, chắc là tình nhân.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt người đẹp càng thêm khinh thường, cô ta không kiên nhẫn nói chuyện với cô ấy nữa mà cầm lấy điện thoại di động định tìm người xử lý.
Cô ta vừa cầm điện thoại lên, có một cô gái thanh tú bước xuống từ chiếc Land Rover phía trước ngăn cản cô ta: "A Mân, thôi bỏ đi.”
Người đẹp gọi là A Mân quay đầu, nhìn thấy người kia liền nhíu mày có chút không muốn: "Cậu xuống làm gì, chỗ này giao cho mình là được rồi.”
Nhϊếp Vũ Đồng đang đứng ở giữa hai xe, cầm điện thoại di động chụp ảnh lưu lại chứng cứ, khi nhìn thấy cô gái từ trên xe xuống bèn cảm thấy kinh ngạc, cô ấy nhìn chằm chằm cô gái một lúc lâu rồi mới thăm dò mở miệng: "Cô Lục?”
"Cô biết tôi à?" Lục Nhã Tình kinh ngạc.
Vì để xứng với chức trợ lý, Nhϊếp Vũ Đồng đã chuẩn bị rất kỹ càng, kể cả tư liệu của người nhà ho Lục cũng biết rõ trong lòng bàn tay. Cô ấy đã xem ảnh chụp của Lục Nhã Tình, chỉ là chưa từng thấy người thật nên mới không xác định được.
Lúc này khi thấy cô ta trả lời, cô ấy mới dám xác nhận.
Quả nhiên là Lục Nhã Tình thật.
Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi!
Cô ấy theo bản năng nhìn Lục Tế Tân ngồi trong Bentley.
Nghe một tiếng vang rất nhỏ ——
Lục Tế Tân ấn cửa sổ xe.
Lục Nhã Tình theo tầm mắt Nhϊếp Vũ Đồng nhìn qua liền nhìn thấy Lục Tế Tân ở ghế sau.
“Chị Tế Tân?!" Lần này, cô ta càng kinh ngạc hơn.
Nhϊếp Vũ Đồng vội chạy đến bên cạnh Lục Nhã Tình, tự giới thiệu: "Tôi họ Nhϊếp, là trợ lý của chị Tế Tân.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nhã Tình dừng lại trên mặt cô ấy, sau đó lại dừng trên Bentley một lúc lâu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Thật trùng hợp, là người nhà mình.”
Sau đó cô ta kéo A Mân, mở miệng nói: "Lần này là chúng em không đúng, chuyển làn hơi đột ngột. Chị đừng để ý, để em sửa chiếc xe này cho chị.”
Đầu Lục Tế Tân còn rất đau nên không có tâm trạng nói đông nói tây với Lục Nhã Tình, chỉ gật đầu, ý bảo Nhϊếp Vũ Đồng lên xe.
"Chúng tôi đi trước, tạm biệt."
Nói xong, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại trước mặt mọi người, đừng nói là xuống xe, ngay cả nói vài câu cũng không có.
Lục Nhã Tình và A Mân trở lại xe, một người đẹp mặt tròn ngồi ở ghế phụ nói với vẻ mặt phấn khích: "Nhã Tình, cô ấy chính là Lục Tế Tân à, ngoại hình cũng khá xinh đẹp, có điều hơi kiêu ngạo.”
A Mân xì mũi khinh bỉ: "Làm bộ làm tịch, tớ nói cho các cậu biết, những người không phóng khoáng là vì không muốn lộ ra vẻ nhát gan, phải cẩn thận lời nói và cử chỉ. Làm ra vẻ lạnh lùng nhưng thực tế trong lòng rất tự ti.”
Người đẹp mặt tròn không ngừng gật đầu: “Cậu nói đúng, bọn họ tự cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, cảm thấy không làm gì sai cả, nhưng thật ra làm như vậy ngược lại còn trở nên rất tầm thường, không hề tự nhiên thoải mái một chút nào, không có phong thái cởi mở nhanh nhẹn như những con gái nhà giàu chúng ta.”
Cô ta nói xong còn nhìn về phía Lục Nhã Tình ngồi ở ghế sau: “Cậu đã nhìn thấy chiếc xe kia chưa, Bentley, chậc chậc, đúng là một bước lên trời, mấy ngày trước còn là sinh viên nghèo đi bộ đến trường, hôm nay liền lái chiếc Bentley rồi, nhưng mà……” Cô ta bèn đổi giọng và nhìn sang bên đường qua cửa sổ xe thêm vài lần: “Hình như chiếc xe này không phải xe mới, nhà cậu còn mua chiếc xe cũ cho cô ta à?”
Lục Nhã Tình nghe thấy những lời này cũng nhìn qua, sau đó khẽ nhíu mày nói: “Mẹ tớ đã tặng một chiếc Ferrari cho chị ấy.”
“Mẫu xe nào vậy?” Người đẹp mặt tròn rất am hiểu về xe hơi: “Chiếc Bentley này là Mulsanne, có giá hơn 5 triệu tệ.”
“Roma.” Lục Nhã Tình trả lời.
“Roma à, hơn 2 triệu, không bằng Mulsanne” Người đẹp mặt tròn đánh giá: “Nhưng mà chiếc Bentley trông cổ lỗ xỉ quá, không giống loại dành cho con gái, sao nhà cậu lại có chiếc xe cũ đến như vậy? Chẳng lẽ là……”
Người đẹp dường như nghĩ đến điều gì đó mà cười lên: “Chẳng lẽ Lục Tế Tân kia chỉ nhận tiền, sau đó nhìn trúng chiếc xe quý nào thì chọn chiếc đó à?”
“Đồ quê mùa.” A Mân châm chọc nói