Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 25: Cô Là Yêu Tinh



Mẹ kiếp, dám đánh ông đây!

Lục Thừa Viễn lập tức muốn đánh trả, thế nhưng điều kỳ lạ chính là nắm đấm của cậu ta đột nhiên trở nên mềm nhũn, không còn sức lực.

Ban đầu cậu ta vẫn chưa phản ứng trở lại, cho đến khi nắm đấm rơi trên vai Lục Tế Tân.

Đối phương không có phản ứng gì, trái lại chính cậu ta lui về phía sau vài bước, mới phát hiện kỳ lạ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lục Thừa Viễn cúi đầu nhìn về phía nắm đấm của mình, thật kỳ quái, sao cậu ta đột nhiên lại không còn sức lực chứ? Để kiểm tra lại, cậu ta trở tay hướng về phía tường một quyền, kết quả tay đau đến gào khóc.

"Tại sao lại như vậy?" Lục Thừa Viễn kinh ngạc và hoảng sợ ngước mắt lên, cậu ta nhìn về phía Lục Tế Tân với vẻ mặt không thể tin nổi.

Lục Tế Tân đột nhiên giơ tay lên, từ sau gáy cậu ta rút ra một cây ngân châm lóe sáng, nói: "Tôi rất ít khi ra tay.”

Giọng điệu này như đang nghĩ rằng Lục Thừa Viễn nên cảm thấy vinh hạnh.

Nói xong, Lục Tế Tân lại bôi thứ gì đó lên hai tay mình, không chỉ ở hai tay còn có hai má, cổ, sau khi xoa xong không quá ba giây, chỗ được xoa liền biến thành một mảng xanh, tím, giống như bị người dùng sức đánh.

Sau khi làm xong mọi thứ, cô lại đẩy ngã bàn ghế ở xung quanh, tạo nên một căn phòng lộn xộn.

Sau đó cô đi tới trước cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, quay đầu lạnh nhạt liếc cậu ta một cái.

Một ánh mắt rất lạnh làm cho Lục Thừa Viễn có loại cảm giác không thể nhấc chân, bị đóng đinh chặt tại chỗ.

"Cậu có biết... cảm giác khi vừa không có nắm đấm vừa không quyền thế là như thế nào không?” Cô thản nhiên hỏi.

Lục Thừa Viễn hơi run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Lục Tế Tân giống như nhìn thấy ma quỷ, rốt cuộc chị ta đã làm cái gì, vì sao sức lực của mình lại biến mất?

Vì sao lại như vậy?

"Hỏi cậu đấy." Lục Tế Tân lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm thấp rất dễ nghe.

Nhưng lại làm cho Lục Thừa Viễn càng run rẩy hơn, cậu ta bối rối lắc đầu: "Không biết, tôi không biết.”

"Không sao." Lục Tế Tân trầm tĩnh nở nụ cười: "Lát nữa sẽ biết.”

Cô còn chưa dứt lời đã mở cửa rầm một cái.

Bên ngoài cửa chật kín người, có ông nội Lục, Lục Thừa Kế, còn có ba mẹ Lục xa xa còn có một số người giúp việc nhìn về phía này.

Bởi vì trong phòng vang lên tiếng lạch cạch, Lục Nhã Tình cũng sợ xảy ra chuyện, nên vội vàng đi tìm mẹ Lục, sau đó những người khác cũng lục tục đi theo, định đạp cửa.

Một đầu bếp cao lớn vạm vỡ đã chuẩn bị sẵn sàng, xách quần lùi vài bước về phía sau bắt đầu dồn sức.

Tuy nhiên, lúc này cánh cửa đã mở ra.

Người xuất hiện ở trước mặt mọi người chính là Lục Tế Tân cả người đầy vết bầm xanh, tím, cùng với lửa giận trong mắt Lục Thừa Viễn.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người bên ngoài đều ngây người.

Cho dù ông Lục không có tình cảm gì với Lục Tế Tân, cũng không nhịn được lửa giận thiêu đốt, gào thét xông lên đánh Lục Thừa Viễn: "Thằng nhóc chết tiệt này, mày đang làm gì vậy hả, làm gì hả?”



Đây là bạo lực, là phạm tội đó!

Trước kia ở bên ngoài là đánh nhau, là do đôi bên đều có lỗi, nên nhà họ Lục mới có thể dùng tiền giảng hoà.

Bây giờ là gì, là đánh người. Là một người đàn ông có ưu thế về sức mạnh lại đi đánh đập chị gái ruột của mình.

Nó không chỉ là bạo lực, mà còn khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Bàn tay chống nạng của ông cụ Lục không ngừng run rẩy, ngay cả nói cũng không nói được nên lời, nếu như không có Lục Thừa Kế ở bên cạnh đỡ ông, e rằng ông đã ngã xuống đất.

Mẹ Lục và Lục Nhã Tình cũng hít một hơi khí lạnh.

Thật khủng khϊếp, đáng sợ!

Bọn họ biết tính tình Lục Thừa Viễn không tốt, nhưng chưa từng nghĩ cậu ta sẽ nóng nảy như vậy.

Đây là muốn đánh chết người!

Tim Lục Nhã Tình run rẩy, ánh mắt nhìn Lục Thừa Viễn vô thức mang theo vài tia sợ hãi.

Tính tình Lục Thừa Viễn nóng nảy, không sợ trời không sợ đất, cho dù gây ra bao nhiêu họa, bị ông Lục đánh mắng thế nào cũng không thèm để ý chút nào, cậu ta vĩnh viễn bày ra dáng vẻ không có vấn đề gì.

Nhưng lúc này, cậu ta lại thật sự sợ.

Cậu ta dám làm dám chịu, đã gây chuyện cũng sẽ dám nhận, nhưng chuyện cậu ta không làm, ai cũng đừng hòng đổ tội lên đầu cậu ta.

Lục Thừa Viễn vừa tránh né ba Lục đánh, vừa ngẩng đầu nói: "Không phải tôi, là do chị ta làm.”

Lời vừa nói ra, càng đổi lấy nhiều sự khinh bỉ.

Lần này, ngay cả ánh mắt người giúp việc nhìn cậu ta cũng trở nên không ổn.

Trước kia tuy rằng tính tình cậu út nóng nảy, nhưng ít nhất bản tính cũng thẳng thắn, dám làm dám chịu, không có khom lưng, nhưng bây giờ… lại nói dối!

Người trong nhà họ Lục chỉ có thất vọng với Lục Thừa Viễn, không có cảm xúc nào khác, nhưng những người giúp việc thì không, trong ánh mắt hiện rõ chữ chán ghét.

Một sự chán ghét đối với kẻ xấu!

Lục Thừa Viễn vốn còn định cãi lại, nhưng ánh mắt lần lượt quét qua trước mặt mọi người, đột nhiên không còn sức lực để cãi lại.

Sẽ không ai tin cậu ta, không người nào tin tưởng cậu ta.

Không bao giờ có một khoảnh khắc chắc chắn hơn sự thật này.

Lục Tế Tân ở ngay trước mặt cậu ta, lạnh nhạt nhìn cậu ta bị đánh, nhìn cậu ta bởi vì không có sức lực mà không thể tránh né ba Lục, bị thương nhiều hơn.

Ở khe hở giữa trận đánh đập kia, Lục Thừa Viễn ngước mắt lên, nhìn về phía Lục Tế Tân.

Tựa như nhận thấy được ánh mắt của cậu ta, Lục Tế Tân cúi đầu, cười với cậu ta.

Nhìn thấy nụ cười này, Lục Thừa Viễn lập tức run lên.



Trái tim co thắt lại.

Cậu ta sợ cô.

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Lục Thừa Viễn chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp hơn Lục Tế Tân, cũng chưa từng thấy qua cô gái nào nguy hiểm hơn cô.

Cô gái này, cô ta là yêu tinh sao?

Chẳng phải cô ta lưu lạc ở bên ngoài 18 năm sao? Chẳng phải sống trong sự cực khổ mền trời chiếu đất sao?

Sao cô ta lại thông minh như vậy, còn rất nhiều thủ đoạn?

Cô ta thật sự là con gái thất lạc của nhà họ Lục sao, rốt cuộc cô ta là ai?

"Đừng đánh nữa." Lục Tế Tân đột nhiên mở miệng, mặt cô lạnh lùng, toát ra khí thế không giận tự uy*, cô bình tĩnh nói một câu, không cần giọng điệu cũng có thể khiến cho người ta lập tức nghe lệnh.

*不怒自威(không giận tự uy): bề ngoài không tức giận nhưng có uy nghiêm

Trong cơn giận dữ, ông Lục không ý thức được ai mở miệng, chỉ biết nghe lời dừng tay.

Đến khi dừng tay, mới ý thức được người mở miệng ngăn cản chính là Lục Tế Tân.

Trong lòng ông Lục cũng không có sự tự tin khi đối mặt với đứa con gái này, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông không cẩn thận làm mất con gái, trên thực tế là ông và tình nhân đi hẹn hò, sơ suất đánh mất con gái.

Cũng bởi vậy, khi đối mặt với Lục Tế Tân, ông Lục luôn cảm thấy khó khăn sợ bị người ta vạch trần.

Ông ta đã có một cô con gái ngoan là Nhã Tình, không hề có tình cảm sâu sắc đối với đứa con gái mất tích mười tám năm này.

Ông ta cũng không muốn ở chung với cô, thầm nghĩ chỉ có thể đối xử khách sáo, chờ đến khi cô lập gia đình rồi tặng của hồi môn xứng đáng với cô.

Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, đây cũng là máu mủ của ông ta, là chị ruột của Lục Thừa Viễn, thằng nhóc thối tha này sao có thể ra tay ác độc với người thân của mình như vậy.

Nghĩ đến Lục Thừa Viễn, ông Lục tức giận, nói thẳng: "Con đừng ngăn cản, bố muốn đánh chết thằng nhóc này.”

Lục Tế Tân liếc mắt nhìn ông ta một cái, không nói gì, cô không có hứng thú với việc ông Lục dạy dỗ Lục Thừa Viễn.

Sở dĩ cô ngăn cản chỉ là bởi vì bọn họ chắn ở cửa quá vướng víu, cô muốn vào phòng lấy ba lô và rời khỏi nơi này.

Sự lạnh nhạt của Lục Tế Tân khiến ông cụ Lục khϊếp sợ.

Mặc dù cô không quan tâm ông Lục đánh Lục Thừa Viễn, cũng nên chú ý đến thương thế của mình, thế nào lại không có cảm xúc gì, thậm chí cũng không hề cảm thấy đau lòng.

Khi thấy Lục Tế Tân cầm ba lô muốn đi ra ngoài, ông cụ Lục liền gọi cô lại: "Tế Tân, cháu, cháu không ở lại sao?”

Lục Tế Tân ngước mắt lên, con ngươi màu hổ phách của cô, trời sinh đã mang theo sự thờ ơ không chút để ý, lông mi cong vút chợt lóe lên, run rẩy vài cái như con bướm nhẹ nhàng, phác họa vẻ lạnh lùng thành mất mác một cách rõ ràng.

Những người nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng đều bỗng nhiên mềm nhũn.

"Ông nội, cháu đau."

Chỉ nói một câu như vậy liền làm cho tất cả động tác của những người xung quanh đều dừng lại.

trái tim không nhịn được co thắt lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv