Lục Tế Tân thật sự chịu không nổi, cô hơi nghiêng người, tránh xa đối phương.
Thấy động tác xa lạ cứng ngắc tránh né, trong mắt Thẩm Gia Diệu xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng anh rất nhanh khôi phục vẻ mặt như thường, buông Thẩm Niệm Hi ra, lui về phía sau.
Khoảng cách xa, Lục Tế Tân mới thở phào, hoàn toàn thả lỏng.
"Chắc do tôi có khuôn mặt đại chúng, nên anh Thẩm cảm thấy quen mặt." Nói xong, Lục Tế Tân cúi người ôm Lấy Thẩm Niệm Hi.
Có đứa bé kẹp ở giữa, vẻ mặt Lục Tế Tân mới thả lỏng một chút.
Lại nói tiếp, cô cảm thấy kỳ quái, Thẩm Gia Diệu không giống như trong lời đồn.
Đều nói anh thích mặc áo đen, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, Lục Tế Tân luôn không có sức đề kháng với màu hồng, đặc biệt thích đàn ông mặc màu hồng.
Cảm thấy sẽ hòa với khí thế cứng rắn của người đàn ông, nhưng chiếc áo hồng này mặc trên người Thẩm Gia Diệu, không những không có sự lạnh lùng, trái lại càng làm nổi bật khí thế cường đại bức người của anh.
"Khuôn mặt đại chúng?" Thẩm Gia Diệu cười nhạo một tiếng, cúi đầu sờ ghim ống tay áo kim cương màu hồng nhạt: "Cô Lục đối với dung mạo của mình cũng quá không tự tin.”
Đây là khen cô?
Lục Tế Tân cười: "Cảm ơn.”
"Là tôi nói nói cám ơn mới đúng." Hai tay Thẩm Gia Diệu đút túi, đôi mắt hẹp dài liếc xéo Lục Tế Tân: "Cô Lục không thích con nít, nhưng vẫn đáp ứng lời mời của Niệm Hi, đến đây chơi.”
Cô không thích trẻ con từ khi nào vậy?
Lục Tế Tân cảm thấy Thẩm Gia Diệu này là lạ thế nào, nói chuyện kỳ quái.
Cô cũng không phải là người không biết nóng nảy, chỉ là nhớ đến có đứa bé, nên mới ứng phó nhẹ nhàng người đàn ông này, không nghĩ tới anh ta càng ngày càng quá phận.
"Tôi rất thích trẻ con." Cô nói với giọng điệu không thân thiện lắm.
"Thật không?" Thẩm Gia Diệu cười, giọng nói bỗng dưng trở nên sắc bén, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo ác liệt khiến người ta khó có thể nhìn thẳng: "Người vứt chồng bỏ con cũng thích trẻ con sao?”
Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Lục Tế Tân nổi tinh khí lên, cười lạnh: "Ai vứt chồng bỏ con, anh Thẩm đi tìm người đó đi, đừng nổi giận vô duyên vô cớ với tôi, tôi chỉ là được mời đến làm khách, nếu anh Thẩm không hoan nghênh, tôi sẽ lập tức rời đi.”
Thẩm Gia Diệu quan sát vẻ mặt Lục Tế Tân, hơi nhíu mày cùng ánh mắt nghi hoặc.
Hai tay thịt thịt của Thẩm Niệm Hi ôm lấy cổ Lục Tế Tân, vốn đang cao hứng vui vẻ nghênh đón chị Tế Tân, sao lại thành cãi nhau rồi?
Một bên là ba, một bên là chị gái xinh đẹp mình yêu thích, cậu bé rối rắm gần như muốn khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vùi ở cổ Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân cảm thấy có một chút uớt ướt, lập tức ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình nói quá lớn, dọa cậu bé rồi.
Cô nhất thời đau lòng, ôm cậu bé dỗ dành, không để ý tới Thẩm Gia Diệu, ẳm người đi vào nhà.
Thẩm Gia Diệu đứng tại chỗ, không có nhúc nhích, chỉ nhìn bóng lưng Lục Tế Tân đi xa mà rơi vào trầm tư.
Dì Vương ở trong nhà, không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Lục Tế Tân ôm Thẩm Niệm Hi đi vào, lập tức tiến lên, nói: "Tiểu Niệm Hi sao lại để khách bế vậy chứ?”
Thẩm Niệm Hi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng.
Dì Vương kinh ngạc, sao khóc rồi?!
Lục Tế Tân ôm cậu bé ngồi trên sofa, dì Vương lấy khăn giấy định lau cho cậu.
Thẩm Niệm Hi quay đầu, không cho bà lau, sau đó chuyển hướng nhìn Lục Tế Tân, làm nũng: "Em muốn chị Tế Tân lau.”
“Nhóc con này!” Lục Tế Tân điểm chóp mũi cậu một cái rồi lấy khăn giấy lau cho cậu.
Thẩm Niệm Hi ngoan ngoãn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên để yên.
Dì Vương đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn một màn này, lần đầu tiên thấy cậu chủ nhỏ thích một cô gái như vậy.
Trước kia, bà cụ dẫn về nhiều cô gái, hy vọng các cô có thể trở thành vợ của cậu Thẩm, chăm sóc cậu chủ nhỏ. Những người phụ nữ đó dịu dàng, xinh đẹp, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, đủ thể loại.
Nhưng cậu chủ nhỏ không thích ai.
Mà cô Lục trước mắt này, cậu chủ nhỏ chỉ gặp mặt một lần, đã ỷ lại như vậy rồi.
Lục Tế Tân lau khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cậu bé, nhìn đuôi mắt có chút đỏ bừng của cậu, càng thêm hối hận tính xúc động trước đó của mình, cô nên khống chế cảm xúc của mình một chút.
Nói đến cũng là kỳ quái, một đứa bé chỉ mới gặp qua hai lần mà thôi, mà cô lại nguyện ý vì cậu nhẫn nhịn, khống chế cảm xúc.
Nếu như có thể làm lại lần nữa, cho dù Thẩm Gia Diệu có quá đáng, cô cũng sẽ nhịn xuống, để không dọa đến Thẩm Niệm Hi.
Khuôn mặt cậu bé mềm nhũn, trơn bóng, Lục Tế Tân sờ đến thích thú không nở buông tay.
Thẩm Niệm Hi bị sờ đến ngượng ngùng, hai má đỏ bừng.
Cậu ngửa đầu, chớp đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, hỏi: "Chị Tế Tân muốn xem tranh em vẽ không?”
"Được." Lục Tế Tân gật đầu.
Cậu bé vui vẻ kéo cô chạy đến một căn phòng trên lầu.
Đây là một phòng trẻ em xinh đẹp, bên trong đầy đồ chơi con nít, trên tường còn treo tất cả các loại hình ảnh trẻ con đáng yêu.
Thẩm Niệm Hi kéo tay Lục Tế Tân, lần lượt giới thiệu: "Đây là Bội Kỳ.”
Lục Tế Tân biết con lợn này, nhìn kỹ, tò mò: "Sao lại là màu xanh." Cô nhớ đây là một con lợn màu hồng.
Thẩm Niệm Hi vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp, mềm mại, chỉ vào một góc dưới bên phải: "Đây là bộ dáng bạn nhỏ nhìn thấy qua thủy tinh.”
"Thủy tinh màu xanh?"
"Dạ." Cậu bé gật đầu.
"Em thật thông minh."
Thẩm Niệm Hi bị khen đến ngượng ngùng, vành tai đỏ hồng.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, không ngờ còn biết thẹn thùng.
Lục Tế Tân cảm thấy cậu càng nhìn càng yêu, hận không thể là con của mình, ôm đem đi.
Xem xong bức tranh, Thẩm Niệm Hi dẫn cô đi chơi cát vũ trụ.
Thẩm Niệm Hi có một căn phòng cát không gian màu hồng, có thể xây lâu đài, thuyền, và máy bay lớn.
Lục Tế Tân cởi giày, bước chân không chơi cát vũ trụ với cậu bé.
Với nỗ lực của hai người, một lâu đài hùng vĩ đã được xây dựng với một cánh cổng đẹp.
Lục Tế Tân chống cằm nhìn cảnh cửa lớn, cảm thấy thiếu cái gì đó.
Đúng rồi, thiếu một cái tấm biển.
Vì vậy, cúi đầu, tìm một cây bút viết vài chữ trên cửa.
Nhưng không tìm thấy, mà lại nhìn thấy một bàn chân lớn hướng về phía cô.
Cô sửng sốt giơ chân chống trả, cái chân lớn kia liền giẫm lên chân cô.
Không đau, đối phương hẳn là không dùng sức, chỉ để lên trên...
Hơi nóng, xúc cảm da thịt chạm vào nhau, làm cho cô nhịn không được run rẩy một cái.
Cô không mang vớ, mu bàn chân còn có cát vụn, mà bàn chân to kia kề chặt vào mu bàn chân cô, không hề nhúc nhích.
Lục Tế Tân đột nhiên cảm thấy tức giận, ngước mắt lên, định mở miệng thì chợt nghe thấy giọng điệu đương nhiên của đối phương: "Nhường một chút đi, không còn chỗ nào đặt chân xuống.”
Lửa giận của Lục Tế Tân cứ như vậy nuốt trở về.
Gian phòng này cũng không rộng bao nhiêu, vốn chỉ là cho đứa bé chơi đùa, chính giữa đã xây xong toà thành và cánh cửa lớn nên căn bản không còn chỗ, chỉ còn lại có hai góc có thể để chân.
Một góc đã bị Thẩm Niệm Hi chiếm cứ, một góc khác chính là chỗ Lục Tế Tân.
Không còn chỗ nào, mà người đàn ông này này còn chen chúc vào bên trong.
Lục Tế Tân ngẩng đầu nhìn anh một cái, ý nói không còn chỗ nữa.
Ý tứ của cô rất rõ ràng, chính là mong người đàn ông có tính tự giác, mau chóng đi ra ngoài.
Thẩm Gia Diệu híp mắt, lạnh lùng nhìn Lục Tế Tân, thu hết cảm xúc của cô vào trong mắt.
Hừ, vẫn là nóng nảy như trước kia.
Anh không để ý tới Lục Tế Tân, mà chuyển hướng sang Thẩm Niệm Hi, hỏi: “Con xây lâu đài xong rồi?”
Thẩm Niệm Hi nhìn thấy ba, vô cùng vui vẻ, đắc ý khoe thành quả của mình với ba: "Đây là chị Tế Tân cùng với con xây đó, .đẹp không?”
"Đẹp." Giọng Thẩm Gia Diệu dịu dàng, hoàn toàn không còn khí thế lạnh lùng lúc trước, trái lại còn mang theo chút ủy khuất đáng thương: "Ba cũng muốn chơi.”
Anh phải ở đây!
Cậu bé không nghĩ nhiều, nếu ba muốn chơi, vậy thì cùng nhau chơi, vì thế Thẩm Niệm Hi vẫy vẫy tay: "Ba đến đây, chúng ta xây một chiếc máy bay lớn.”
"Được." Lời còn chưa dứt, Thẩm Gia Diệu đã đi đến đến bên cạnh Lục Tế Tân.
Dán sát vào cô.
Lục Tế Tân tức giận nhìn, Thẩm Gia Diệu ngước mí mắt lên: "Không còn chỗ nào nữa. ”
Người đàn ông này, Lục Tế Tân nghiến răng!