Lục Tế Tân vốn có việc phải làm, nhưng vì có hẹn với tiểu soái ca nên cô đã từ chối.
Buổi sáng thức dậy, cô thay quần áo giản dị, vén tóc ngắn ra sau tai.
Sau khi học đại học, cô đã cắt tóc ngắn.
Trước khi khai giảng, cô đến tiệm cắt tóc gần đó cắt, thợ cắt tóc tiếc nuối vuốt sợi tóc đen như mực của cô, đề nghị cô uốn lọn, nói đây là mái tóc đẹp nhất mà anh ta từng thấy, cắt đi tiếc lắm.
Nhưng Lục Tế Tân vẫn kiên trì cắt, thợ cắt tóc liền cắt tóc đến bả vai, không phải cô yêu cầu ngắn như vậy, nhưng trông nó cũng rất gọn gàng.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn để kiểu tóc như vậy, lúc ấy không để ý lắm, cho đến sau này phát hiện, rất nhiều người đều cắt kiểu tóc tương tự như cô, nghe nói còn có cái tên dễ nghe, gọi là kiểu tóc mối tình đầu.
Hiếm khi cô thức dậy sớm như vậy, người giúp việc dưới lầu nhìn thấy đều rất kinh ngạc.
Nữ giúp việc chuyên hầu hạ Lục Tế Tân tên là Cao Tinh, là một cô gái ba mươi mấy tuổi rất tháo vát.
Chăm sóc Lục Tế Tân mấy ngày, Cao Tinh cũng đã hiểu sơ tính nết của cô. Cùng cô đi đến thẳng phòng ăn, rót một ly sữa mang tới, sau đó hỏi: "Chờ mọi người cùng ăn hay cô ăn trước?”
Lúc này là 7 giờ 30, thời gian ăn sáng của nhà họ Lục là 8 giờ.
"Khi nào ông nội ăn?"
"Ông cụ dậy sớm, bình thường hơn 6 giờ đã xuống ăn bữa sáng, sau đó đi ra ngoài tản bộ."
"À." Nghe nói ông nội đã ăn xong điểm tâm, Lục Tế Tân liền không còn hứng thú, định ăn trước.
Nhưng lại nghe Cao Tinh nói tiếp: "Ông bà chủ và cậu út đã đến bệnh viện, trong nhà chỉ còn cậu cả, cô có muốn chờ một chút không?”
Anh cả?
Lục Tế Tân gật đầu: "Được, tôi đợi ăn cùng anh cả.”
Lục Thừa Kế là một người rất tự giác về thời gian, nói tám giờ ăn sáng thì chính là đúng tám giờ, không trễ dù chỉ một phút một giây.
Lúc xuống lầu, Lục Thừa Kế nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Tế Tân trong phòng ăn thì vẻ mặt lập tức ôn nhu, đôi mắt hoa đào cười lên giống như một dòng nước mùa xuân.
"Tân Tân." Anh gọi cô.
Anh cả này thật khiến người ta sinh ra hảo cảm, mặc dù Lục Tế Tân mới chỉ gặp anh cả lần, đối với anh rất xa lạ, nhưng nhìn thấy nụ cười như vậy cô có cảm giác rất thân thiết.
Cô gật đầu với anh: "Anh cả.”
Nghe được tiếng anh cả này, nụ cười trên mặt Lục Thừa Kế càng sâu hơn.
Ngồi xuống ăn sáng, Lục Thừa Kế nói hai chuyện, việc đầu tiên chính là vấn đề cổ phần tối hôm qua ông nội tuyên bố, một lát nữa sẽ gặp luật sư, ký giấy tờ.
Lục Tế Tân gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Một chuyện khác chính là về sự thất trách của Điền Chi tối hôm qua, Lục Thừa Kế nói rõ ngọn nguồn, kể cả chuyện Trình Tử San tính kế cô.
"Các cô ấy đã bị sa thải, Tân Tân yên tâm, anh sẽ không để người ta khi dễ em." Giọng Lục Thừa Kế dịu dàng dễ nghe, giống như gió xuân ấm áp làm say lòng người, nhưng lời nói ra lại mang theo sát khí lạnh thấu xương.
"Tân Tân, tha thứ cho anh cả, chỉ có thể sa thải các cô ấy. Bây giờ xã hội này không dễ để tự mình xử lý nhưng chỉ cần Tân Tân muốn, anh cả có thể khiến bọn họ không ở Hải Thành được nữa, cho dù là thành phố khác, cũng không tìm được công việc thích hợp."
Một câu nói, liền huỷ hoại tiền đồ của bọn họ.
Lục Tế Tân đang cầm một cái bánh tiêu trong tay.
Trên bàn ăn nhà họ Lục rất ít khi xuất hiện bữa sáng gia đình như vậy, chỉ là sau khi Lục Tế Tân trở về, Cao Tinh đã phân phó phòng bếp.
Mà Cao Tinh chính là do Lục Thừa Kế sắp xếp cho Lục Tế Tân, về việc tìm kiếm Lục Tế Tân, bao gồm cả phòng của cô ở nhà họ Lục, còn có Cao Tinh chuyên môn hầu hạ cô, đều là Lục Thừa Kế an bài trước.
Bởi vì ở nước ngoài có việc gấp, Lục Thừa Kế không thể không đi, nếu không hẳn anh đã tự mình đón Lục Tế Tân trở về.
Dù không ở trong nước, Lục Thừa Kế vẫn biết chuyện xảy ra ở nhà họ Lục rõ như lòng bàn tay, chỉ là bởi vì cách quá xa, không có cách nào nhúng tay vào.
Lần này trở về anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Lục Tế Tân là em gái anh.
Không ai có thể khi dễ em gái Lục Thừa Kế này.
Nghe Lục Thừa Kế nói sẽ phong sát Trình Tử San, Lục Tế Tân không nói gì, chỉ cầm bánh quẩy ăn một miếng, nhai nuốt xuống rồi mới nói: "Cô ta không phải là trợ lý của Lục Nhã Tình sao?”
Ý tứ chính là, anh xử lý trợ lý của cô ta như vậy, Lục Nhã Tình sẽ không có ý kiến sao?
Lục Thừa Kế nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Lục Tế Tân, nhưng anh không trực tiếp hứa hẹn, chỉ nói một câu: "Nửa năm sau, Thừa Viễn sẽ đi Anh, làm sinh viên trao đổi một năm.”
Lục Tế Tân ngước mắt lên, con ngươi trong vắt như nước hơi lóe lên.
Lục Thừa Kế nở nụ cười dịu dàng của cô, nhưng giọng điệu lại hời hợt: "Nó đã là người trưởng thành, không còn là đứa trẻ nữa, nếu dám động thủ với chị gái, thì phải gánh chịu hậu quả.”
Nói xong, Lục Thừa Kế vươn tay định sờ đỉnh đầu Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân tránh né lui về phía sau một bước, tay trái Lục Thừa Kế dừng lại giữa không trung cứng đờ một chút, sau đó từ từ rút lại.
Biết cô em gái này còn xa lạ với mình, trong lòng Lục Thừa Kế có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
"Tân Tân." Anh nói: "Em là em gái của anh, trong lòng anh em cũng giống như Thừa Viễn. Nơi này là nhà của em, và không ai quan trọng hơn em. Gặp phải chuyện gì không vui, cứ nói, không cần cố kỵ, anh ở đây làm chỗ dựa cho em.”
Lục Tế Tân gật đầu, trong mắt có chút nóng lên.
Thấy thế, Lục Thừa Kế thở dài, lần nữa giơ tay lên, xoa đầu cô.
Lần này, Lục Tế Tân không né tránh.
Vuốt mái tóc mềm mại của em gái, hốc mắt Lục Thừa Kế cũng có chút ẩm ướt.
"Em nhớ kỹ, ai cũng không thể khiến em chịu ủy khuất."
Nghe được những lời này, Lục Tế Tân không lên tiếng, chỉ khẽ nhếch khoé môi.
Thì ra đây chính là cảm giác có anh cả.
Thì ra chuyện trở lại nhà họ Lục này cũng không phải là không có gì khác, chỗ này có ông nội có anh trai, bọn họ thật lòng tiếp nhận cô, yêu thương cô.
Người giúp việc trong phòng ăn đều đi ra ngoài, Lục Thừa Kế kể cho Lục Tế Tân nghe chuyện cô mất tích.
"Sau khi em mất tích, cả nhà họ Lục đều rối loạn, thần kinh mẹ không ổn định, thiếu chút còn trở thành người điên, nhìn thấy cô gái có chút giống em, liền xông lên gào thét, còn có Thừa Viễn, lúc ấy nó chưa tới một tuổi, còn đang bú sữa, có một lần thiếu chút nữa bị mẹ bóp chết."
"Ông nội dùng hết mọi cách, thậm chí còn đánh ba, nhưng làm thế nào cũng không tìm được em."
"Mấy tháng sau, tình trạng của mẹ càng ngày càng tệ, không nhận ra ai nữa, không còn cách nào khác, ba phải ôm Nhã Tình về."
"Mẹ coi Nhã Tình là em, ôm đến không chịu buông tay, chuyện này kéo dài rất lâu."
"Sau khi có Nhã Tình, tuy rằng tình trạng của mẹ dần dần có chuyển biến tốt, nhưng vẫn không nhớ ra ai, đến ba năm sau, mới từ từ khôi phục bình thường."
“......”
Lục Thừa Kế nói thật lâu, cũng nói rất nhiều.
Lục Tế Tân có thể cảm nhận được sự hỗn loạn năm đó, có thể cảm nhận được nỗi bi thương của mẹ Lục.
Sau khi biết tất cả, cô đột nhiên không biết phải đối mặt với mẹ Lục như thế nào.
Từ sâu trong nội tâm, cô khao khát muốn có mẹ, nhưng sau khi trở về nhà họ Lục, tất cả những gì mẹ Lục làm đều khiến cô thất vọng, dần dần cô cũng không còn chờ mong bà nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi lắng nghe tất cả những chuyện này, cô đột nhiên không biết phải làm gì.
Lục Tế Tân biết chữa bệnh, nên càng cảm nhận được bệnh của mẹ Lục lúc đó, nếu như không có sự xuất hiện của Lục Nhã Tình, mẹ Lục có thể sẽ không chống đỡ được tới bây giờ.
Cô đã mất tích 18 năm, cô không thể ảo tưởng tất cả mọi thứ có thể trở lại như ban đầu.
"Tân Tân." Lục Thừa Kế đột nhiên mở miệng, nghiêm túc nhìn về phía cô: "Anh nói với em những chuyện này, không phải vì mẹ, mà là vì em.”
"Em?" Trong mắt Lục Tế Tân kinh ngạc.
"Đúng vậy." Lục Thừa Kế cười dịu dàng: "Anh nói nhiều như vậy, là muốn cho em biết, tất cả chúng ta, kể cả ba mẹ đã làm rất nhiều chuyện khiến em thất vọng, đều đã từng yêu em như thế, kết quả hôm nay, đều do ma xuôi quỷ khiến mà thôi.”
Giọng của người đàn ông nhẹ nhàng, ngồi ở phía đổi diện, hai chân bắt chéo, mang theo khí chất cao quý trời sinh.
Người đàn ông này trời sinh phú quý, từ nhỏ sinh ra trong gia đình giàu sang, sau khi lớn lên vô luận là dung mạo hay năng lực đều xuất chúng.
Người như vậy hẳn là rất cao ngạo, lạnh lùng, khó đoán.
Nhưng anh lại có nội tâm mềm mại nhất, có thể cảm nhận được tâm tư rất nhỏ của người khác.
Cho dù Lục Tế Tân chưa từng biểu lộ trước mặt anh, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra cô đơn sâu trong nội tâm cô.