Trong đại sảnh yên tĩnh, trên vách tường tuyết trắng, đồng hồ phát ra tiếng báo thời gian không lớn không nhỏ.
Thời gian vừa đúng 8 giờ!
Người nhà họ Lục từ trên lầu đi xuống vừa vặn đụng phải Lục Tế Tân từ cửa lớn đi vào.
Lục Tế Tân đi tới trước mặt nhà họ Lục, gật đầu với bọn họ, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang ông cụ Lục, gọi một tiếng "ông nội".
Hai chữ này như cho mọi người ở bữa tiệc một liều thuốc an thần.
Thì ra cô chính là viên ngọc quý thất lạc 18 năm của nhà họ Lục!
Những người có suy nghĩ không tốt, bàn luận ác ý, trên gương mặt còn có ánh mắt trào phúng, lúc này đều đóng băng.
Thậm chí sâu trong nội tâm còn có chút rung động.
Thì ra đây mới là danh viện chân chính, trang điểm nhạt váy đỏ, không nói một lời nhưng ngay lập tức diễm áp toàn phương.
Tất cả mọi người đều vô tình trở thành phong nền của cô.
"Wow!" Người bạn lúc nãy bên cạnh Cố Tu Minh luôn nói giỡn, cũng đột nhiên đứng lên, thấp giọng mắng một câu.
Mấy người bên cạnh bị động tác đột ngột của anh ta thu hút sự chú ý, đều nhìn về phía anh ta.
Người bạn không nhìn người khác, chỉ nhìn một mình Cố Tu Minh: "Tu Minh, hỏi cậu một câu, cậu thật sự không có hứng thú với Lục Tế Tân này sao?”
Cố Tu Minh đã nhìn thấy được ý nghĩ của bạn mình, ánh mắt có chút nặng nề, cằm căng lên, vẻ mặt không vui.
Người bạn cười khẽ một tiếng: "Tu Minh, đừng được voi đòi tiên.”
Ném lại một câu rồi liền đi về phía trước.
Lục Tế Tân kịp thời chạy tới, khiến mọi người nhà họ Lục gia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ Lục lo lắng nhìn cháu gái: "Cháu đi đâu vậy?”
Lục Tế Tân cười với ông: "Bạn đưa cháu tới đây.”
Ông cụ Lục gật đầu, không nói gì, ở đây không phù hợp nói nhiều, chờ sau khi tiệc tối kết thúc sẽ hỏi kỹ.
Kế tiếp, ông cụ Lục dắt Lục Tế Tân đi về phía trước mặt mọi người để tuyên bố thân phận của Lục Tế Tân: "Từ nay về sau, con bé chính là cô chủ nhà họ Lục.”
Còn nói sẽ sớm đưa cho cô phần trăm cổ phần của Lục thị.
Lời này vừa nói ra, trong đám người lập tức xôn xao, khϊếp sợ lại có chút khó tin.
Trong những đứa cháu nhà họ Lục, cũng chỉ có cậu chủ Lục Thừa Kế là có cổ phần trong tay, còn lại, như Lục Nhã Tình, Lục Thừa Viễn đều không có, mà bây giờ, Lục Tế Tân vừa mới tìm được lại có cổ phần trước cả bọn họ.
Trong thời gian ngắn, mọi người đều có nhận thức chuẩn xác về địa vị của Lục Tế Tân ở nhà họ Lục.
Mọi người cảm thán: "Không hổ là cháu gái ruột, không nuôi ở nhà họ Lục thì sao chứ, vẫn được sủng ái đấy thôi.”
Sau đó có vài ánh mắt chuyển đến trên người Lục Nhã Tình.
Nhìn thấy phỏng đoán của mọi người, cùng với ánh mắt không có ý tốt, Lục Nhã Tình cố gắng đè xuống cảm giác không vui, làm ra một bộ dạng tự nhiên.
Cô ta tự nhủ: Lúc này, mình không thể thất thố, không thể để cho mọi người nhìn cô ta như chuyện cười.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta sẽ vả mặt những người không có ý tốt này một cái thật lớn, đồng thời cũng phải cho mọi người biết, cô ta cũng là cô chủ chân chính của nhà họ Lục.
——
Sau màn tuyên bố, chính là khiêu vũ.
Người nhảy mở màn nhất định là Lục Tế Tân.
Nhưng nhảy với ai?
Ánh mắt ông cụ Lục dừng trên người Cố Tu Minh.
Lục Nhã Tình vẫn luôn chú ý ông cụ Lục và Lục Tế Tân cũng lập tức nhìn theo.
Cô ta nắm chặt tay.
Không được, tuyệt đối không thể để Cố Tu Minh nhảy với Lục Tế Tân, sẽ cho mọi người một tín hiệu, người gả vào nhà họ Cố không còn là Lục Nhã Tình, mà là Lục Tế Tân.
Tất cả mọi thứ, cô ta đều có thể nhường, duy chỉ Cố Tu Minh là không thể.
Nghĩ đến đây, cô ta bỗng dưng mở miệng: "Tu Minh, bên anh có bạn bè phù hợp hay không, ra nhảy mở màn với chị Tế Tân.”
Một câu liền ngăn cản Cố Tu Minh khiêu vũ mở màn.
Ông cụ Lục nhìn Lục Nhã Tình với vẻ mặt không vui.
Cố Tu Minh đánh giá Lục Tế Tân đứng bên cạnh ông cụ Lục, bỡn cợt nói: "Không có.”
Hai tay anh ta mở ra: "Không có người thích hợp, nhưng..." Giọng của anh ta vừa thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lục Tế Tân: "Tôi cũng có thể.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Nhã Tình lập tức tái nhợt.
Cô ta không tin nhìn Cố Tu Minh, không rõ vì sao anh ta lại nói như vậy, chẳng lẽ anh ta một chút cũng không để ý đến mình sao?
Ông cụ Lục hài lòng với thái độ của Cố Tu Minh, cảm thấy đứa nhỏ này rất thức thời, cười ha ha nắm tay anh ta, ánh mắt từ ái: "Tế Tân giao cho cháu dẫn dắt.”
Cố Tu Minh ở trước mặt trưởng bối không còn tư thái cà lơ phất phơ lúc trước, mà là giống như một vãn bối ấm áp đáng tin cậy.
Anh ta hướng về phía ông cụ Lục cười tươi, sau đó đưa tay phải về phía Lục Tế Tân, làm một tư thế mời.
Lục Tế Tân cũng không quan tâm bạn nhảy là ai, đối với cô mà nói, khiêu vũ cũng giống như những việc hôm nay phải làm, đều là vì dỗ ông nội cao hứng, chờ qua hôm nay cô sẽ dọn ra ngoài.
Cô có nhiều việc quan trọng hơn để làm.
Lục Tế Tân giơ tay lên, vừa định đặt tay lên lòng bàn tay Cố Tu Minh thì anh ta lại thu về.
Ngay sau đó, sải bước đi tới trước mặt Lục Nhã Tình đứng ở phía sau mẹ Lục, giọng điệu lo lắng: "Nhã Tình làm sao vậy?”
Lúc này Cố Tu Minh với lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, Lục Tế Tân có thể cảm giác được đây mới là cảm xúc chân thật của anh ta.
Anh ta thực sự đang lo lắng.
"Em kiên trì một chút, anh sẽ đưa em đến bệnh viện." Nói xong ôm Ngang Lục Nhã Tình, rất nhanh đi về phía cửa.
Khi đi ngang qua Lục Tế Tân, bước chân cũng không ngừng, đi thẳng qua luôn.
Mẹ Lục cũng sốt ruột đi theo, còn có Lục Thừa Viễn.
Lúc đi bởi vì quá sốt ruột, ngay cả dặn dò một tiếng cũng không có, hoàn toàn xem nhẹ nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.
Trong nháy mắt, người nhà họ Lục đã đi hơn phân nửa.
Trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng.
Không biết là nên quan tâm thân thể Lục Nhã Tình, hay là nên tiếp tục dự tiệc chào đón Lục Tế Tân.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh, lặng lẽ nhìn vẻ mặt ông cụ Lục, muốn biết ở trong lòng ông, là ai quan trọng hơn.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, ông cụ Lục cầm nạng không nói lời nào.
Một ông trùm kinh doanh trải qua sóng gió như ông, sẽ không để người ta dễ dàng nhìn ra cảm xúc của mình, nhưng quản gia ở nhà họ Lục mấy chục năm thì biết ông cụ đang tức giận, hơn nữa còn tức giận không nhỏ.
Tình cảnh trước mắt này thật đúng là khó xử.
Nếu tiếp tục chào đón cô chủ, tuy rằng trong lòng mọi người hiểu rõ, ở trong lòng ông cụ cô Tế Tân quan trọng hơn, nhưng khó tránh khỏi cô Tế Tân sẽ mang tiếng là lạnh lùng vô tình.
Em gái mình bị bệnh, không đi theo hỏi thăm mà tiếp tục ở lại bữa tiệc tối.
Nhưng nếu như, hủy bỏ bữa tiệc tối, đối với thanh danh cô chủ tổn hại càng lớn.
Rõ ràng là long trọng giới thiệu cô chủ, là thời điểm quan trọng để cô chủ mới gia nhập giới xã giao, lại tạm thời hủy bỏ, nếu rơi vào trong mắt người ngoài không biết chuyện bên trong thì chính là nhà họ Lục không coi trọng cô chủ.
Khó xử như thế, ngay cả ông cụ Lục lão làng cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Mọi người một mặt nhìn về phía ông cụ Lục, một mặt lén quan sát Lục Tế Tân, muốn xem phản ứng của cô như thế nào.
Người bình thường gặp phải loại chuyện này nhất định là khó chịu lại bất lực, thậm chí là còn muốn khóc.
Nhưng khi ánh mắt mọi người rơi vào trên người Lục Tế Tân mới phát hiện.
Cô không có chút phản ứng!
Vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt một chút gợn sóng cũng không có, vừa không có lo lắng Lục Nhã Tình, cũng không vì bị người quấy rầy tiệc tối mà xấu hổ, chỉ là bình thản đứng ở đó.
Đừng nói là người khác, cho dù là ông cụ Lục cũng rất kinh ngạc, ông cho rằng cháu gái mình sẽ tủi thân, sẽ tức giận, ít nhất cũng có chút cảm xúc không vui.
Nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, tựa như một người giả được điêu khắc bằng băng tuyết, không buồn không vui, không tức giận.
"Tế Tân." Ông cụ Lục mở miệng, ông muốn hỏi Lục Tế Tân đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại không biết hỏi như thế nào.
Ông cụ Lục không hỏi ra được thì liền có người giúp ông hỏi.
"Cô Lục thật sự rất bình tĩnh, em gái mình đau đến như vậy mà một chút phản ứng cũng không có, thật sự là máu lạnh!" Người nói chuyện là người theo đuổi Lục Nhã Tình, vẫn luôn tự xưng là kỵ sĩ bảo vệ Lục Nhã Tình.
Anh ta thật sự nhìn không quen bộ dáng không sao cả của Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân đảo mắt, lãnh đạm nhìn anh ta, cũng không vì lời nói của anh ta mà tức giận, trái lại còn có chút khó chịu: "Tôi nên có phản ứng gì?”
Người theo đuổi im lặng: "Cô một chút đồng cảm cũng không có, Nhã Tình đã đau đớn đến như vậy.”
Lục Tế Tân nhíu mày, vẻ mặt cuối cùng cũng có thay đổi, mang theo chút khó hiểu: "Chỉ là đau bụng nhẹ do căng thẳng mà thôi? Uống oryzanol* là có thể giảm bớt. Bố anh bị rụng tóc vì áp lực lớn, anh cũng sẽ khóc như thể ông ấy sắp qua đời sao?”
* oryzanol(谷维素): Gamma-oryzanol, một phytosterol có nguồn gốc từ dầu cám gạo, bao gồm một hỗn hợp các sterol thực vật được ester hóa với phenol, axit ferulic. Phytosterol đóng một số vai trò quan trọng trong thực vật, bao gồm cả sự tăng trưởng, phát triển đối với tính lưu động của màng và là chất chống oxy hóa. Gamma-oryzanol lần đầu tiên được phân lập từ dầu cám gạo bởi Kaneko và Tsuchiya (người nghiên cứu Nhật Bản) vào đầu những năm 1950 và đã được sử dụng tại Nhật để điều trị chứng lo âu, các triệu chứng mãn kinh, loét dạ dày, tăng lipid máu.
Người theo đuổi nghẹn họng.