Lục Tế Tân bị tiếng ồn ào ở dưới lầu đánh thức, cô ngủ rất nông, hơi có âm thanh sẽ liền thức dậy.
Mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh xa lạ một vòng xung quanh, cô mới ý thức được mình bây giờ không phải là đang ở căn nhà nhỏ mua bên ngoài trường học, mà là ở nhà họ Lục.
Nhà họ Lục?
Nghĩ đến từ này, trong nháy mắt tim Lục Tế Tân đập nhanh hơn một chút, trong mắt hiện lên tia ấm áp, mềm mại, ở đây là nhà của cô, cô không còn là cô nhi nữa, cô cũng là người có ba có mẹ.
Nghĩ đến đây, cô mặc quần áo tử tế rồi đẩy cửa xuống lầu.
Trên cầu thang xoay tròn trải thảm mềm mại, bước chân Lục Tế Tân nhẹ nhàng giẫm lên trên, không tạo ra một chút âm thanh nào.
Cô chậm rãi đi xuống lầu, cách dưới lầu càng gần, âm thanh cũng càng lúc càng rõ ràng.
Lục Tế Tân nhìn thấy, trong phòng khách rộng lớn, một đôi nam nữ trung niên được chăm sóc kỹ, còn có một thiếu niên cao lớn đang vây quanh khẽ dỗ dành cô gái đang khóc ở giữa.
"Tình Tình đừng khóc, chuyện không có gì lớn, đừng để mắt sưng lên, sưng lên sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu."
"Không phải chuyện lớn, đều là người một nhà, nó sẽ không làm gì con đâu, hơn nữa cũng không phải con cố ý."
“Đúng vậy đó chị, chị đừng khóc, Lục Tế Tân không phải không có việc gì sao, lại còn không chết mà!”
Nghe đến đây, Lục Tế Tân xem như hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Một chút hy vọng trong mắt cô dần dần tiêu tán, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Trước khi trở về nhà họ Lục, cô từng gặp phải một tai nạn.
Bởi vì bận rộn công tác nghiên cứu khoa học, nên Lục Tế Tân thường xuyên tăng ca thức đêm, buổi tối từ phòng thí nghiệm về nhà đều là nửa đêm, căn bản không có thời gian nấu cơm, vì vậy cô thường xuyên gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô có thói quen ăn cháo của một vợ chồng bán gần đó, đêm khuya cô đơn, ăn một tô cháo nóng hổi, đối với cô mà nói là chuyện ấm áp nhất.
Ngày hôm đó, như thường lệ cô gọi một phần cháo và mở cửa như bình thường.
Nhưng lần này, người đưa cháo đến không phải là vợ chồng ông chủ quen thuộc, mà là một người đàn ông xa lạ.
Lục Tế Tân nhíu mày, vừa định nhận cháo thì bị một người đàn ông xa lạ đẩy vào trong phòng, ngay sau đó hắn ta cũng đi theo vào.
Người đàn ông khóa trái cửa, ném cháo sang một bên, cởϊ qυầи áo rồi liền nhào về phía Lục Tế Tân.
Là muốn cưỡиɠ ɦϊếp cô!
May mắn Lục Tế Tân thân thủ nhanh nhẹn, luyện qua công phu, xoay người né tránh, sau đó cầm lấy gậy bóng chày ở cửa, đánh về phía gáy người đàn ông.
Cô trói người đàn ông đã ngất xỉu, sau đó cột một đoạn sợi dây thả lỏng xuống, rồi thẩm vấn.
Kết quả thu được khiến cho cô kinh ngạc, là cô chủ nhà họ Lục - Lục Nhã Tình phái hắn ta tới, không chỉ muốn cưỡиɠ ɦϊếp nàng, mà còn muốn chụp ảnh giường chiếu của cô.
Lúc đó, Lục Tế Tân căn bản không biết Lục Nhã Tình này, cũng không biết mình đắc tội gì với cô ta nhưng sau đó ông nội Lục đã tìm được cô.
Thì ra, cô là đứa con gái thất lạc 18 năm của nhà họ Lục, cô là cô chủ chân chính của nhà họ Lục, Lục Nhã Tình kia chỉ là con gái nuôi mà thôi.
Trở lại nhà họ Lục, Lục Tế Tân ném khẩu cung có dấu vấn tay của người đàn ông vào mặt Lục Nhã Tình.
Lúc ấy ba mẹ Lục đều không có ở nhà, ông nội Lục nói cứ bỏ qua trước, chờ ba mẹ Lục trở về rồi giải quyết.
Bây giờ họ đã trở lại, cách giải quyết chính là như vậy!
Trong lúc Lục Tế Tân đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì một ly nước lạnh lẽo đập vào mặt cô.
Tuy rằng đang thất thần, nhưng phản ứng theo bản năng của Lục Tế Tân vẫn còn, cô liền lắc mình, né sang bên cạnh.
Nước không đổ vào mặt cô, chỉ ướt vai cô.
Thấy không hắt trúng, trong lòng Lục Thừa Viễn nổi giận, giơ ly thủy tinh ném thẳng về phía cô.
Lần này không giảm bớt sức lực, ném thẳng vào mắt cô, ý là muốn làm cô mù!
Khoảng cách gần như vậy, lại là một đàn ông đang ôm nỗi hận, nếu bị đập trúng, mắt Lục Tế Tân không cần nghĩ cũng biết con ngươi bị nghiền nát là nhẹ lắm rồi.
Thấy sắp bị đập trúng, Lục Tế Tân vội vàng lui về phía sau, tránh thoát nguy hiểm, nhưng phía sau cô chính là cầu thang, bậc thang đập vào cổ chân cô, đau đến mức cô run rẩy, theo bản năng cúi người xuống.
Thấy vậy, Lục Thừa Viễn cuối cùng cũng hài lòng, tuy rằng không đập trúng cô, nhưng khiến cô bị thương một chút cũng là không tệ.
Hai tay Lục Thừa Viễn ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lục Tế Tân, vẻ miệt thị trong mắt không chút che dấu.
“Cô chính là Lục Tế Tân?”
Lục Tế Tân ngước mắt lên, nhìn người thiếu niên cao lớn cường tráng trước mặt, cô biết người này vì ảnh chụp của mọi người nhà họ Lục cô đều đã xem qua, đây là con trai út của nhà họ Lục, Lục Thừa Viễn.
Đồng thời cũng là em trai ruột của cô!
Hốc mắt Lục Tế Tân chua xót, cô vội vàng chớp mắt, đè xuống ướŧ áŧ trong mắt, đồng thời cũng dập tắt tất cả những mong chờ trong lòng đối với người nhà họ Lục.
“Sao lại không nói lời nào, cô bị câm à!” Lục Thừa Viễn vô cùng bất mãn với sự trầm mặc của Lục Tế Tân, tiến lên một bước, giơ tay định túm tóc cô ép cô ngẩng đầu.
Tay vừa đưa tới, còn chưa tiếp xúc với người, đã bị một giọng nói nghiêm khắc trên lầu ngăn cản: "Dừng tay! ”
Là ông nội!
Trong lòng Lục Thừa Viễn hoảng hốt, lập tức dừng tay, lui về phía sau vài bước, hai tay buông xuống hai bên giống như một đứa bé ngoan.
“Cháu dám động thủ với chị của cháu?” Ông cụ Lục tức giận dậm gậy.
Thấy ông cụ tức giận, ba mẹ Lục vội vàng mở miệng giải vây cho Lục Thừa Viễn.
"Ba, Thừa Viễn còn nhỏ, thằng bé không có cố ý." Đây là ba Lục.
Sau đó, mẹ Lục căng thẳng đi đến bên cạnh Lục Thừa Viễn, mở miệng giải thích: "Thừa Viễn vì đau lòng cho Nhã Tình, nên có chút nóng nảy nhưng không có ý xấu đâu ạ. ”
Mới vừa rồi, Lục Thừa Viễn đánh Lục Tế Tân, ba mẹ Lục thờ ơ lạnh nhạt, không nói một tiếng như ngầm dung túng.
Lúc nãy, ông nội Lục chỉ nói Lục Thừa Viễn một câu, ba mẹ Lục liền bảo vệ.
Lục Tế Tân ngồi trên bậc thềm cầu thang, nhìn tình cảm mẹ con trước mắt, không biết là chân đau, hay là lòng đau.
Ông cụ Lục nhìn chằm chằm mẹ Lục, không tiếp tục truy cứu chuyện Lục Thừa Viễn đánh người nữa, mà chuyển đề tài nhắc tới Lục Nhã Tình.
"Chuyện Lục Nhã Tình tìm người cưỡиɠ ɦϊếp Tế Tân, các người có biết không?"
"Ba." Ba Lục sợ ông cụ dọa Lục Nhã Tình, liền giành mở miệng trước: "Không phải là không thành công sao, Tế Tân cũng không có chuyện gì, nếu đã không có gì, tất cả mọi người đều là người một nhà, chuyện vạch trần này cũng bỏ qua đi. ”
"Đúng vậy." Mẹ Lục cũng nói: "Nhã Tình đã bị sợ đến phát khóc, thật ra con bé cũng không muốn gây tổn hại đến Lục Tế Tân, chỉ là tìm người hù dọa một chút mà thôi, là kẻ độc ác kia tự chủ trương."
“Hù dọa!” Ông cụ Lục cười lạnh, giọng nghiêm khắc, không có chút khoan dung: "Cho dù là gϊếŧ người không thành, cũng phải nhận hình phạt. ”
Ý tứ lời này chính là phải trừng phạt Lục Nhã Tình.
Nghe được câu này, bà Lục đau lòng, không dám tranh cãi với ông cụ Lục, đành phải chuyển ánh mắt về phía Lục Tế Tân.
Đây là câu đầu tiên bà ta nói với Lục Tế Tân: "Tế Tân, dù gì thì con cũng không sao, cần chi phải đúng lý không tha người, làm Nhã Tình sợ. ”
Lục Tế Tân ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn bà ta một cái, sau đó cúi đầu.
Cô nghĩ, hóa ra đây là cảm giác có mẹ.
Nhưng loại cảm giác này sao một chút cũng không cảm thấy vui.
Ba Lục nói: "Tế Tân, sau này con chính là người nhà họ Lục, con cũng không muốn làm cho mọi người không vui đúng không? Nếu con hiểu chuyện thì tha thứ cho Nhã Tình đi. ”
Lời này là có ý gì, uy hϊếp cô sao?
Nếu như cô không tha thứ cho Lục Nhã Tình, chính là đúng ý không tha cho người khác, không hiểu chuyện sao?
Lục Tế Tân ngẩng đầu, đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Nhã Tình.
"Chị." Lục Nhã Tình nhìn cô một cái, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, vừa đáng thương vừa đáng yêu: "Thực xin lỗi, mong chị tha thứ cho em. ”
Tha thứ!
Lục Tế Tân nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó đột nhiên giơ tay lên, cả người dồn sức, hung hăng tát cô ta một cái.
“Được, tôi tha thứ cho cô đấy!"