Cái ôm của Tư Cảnh Vực làm Diệp Noãn cảm thấy vừa ấm áp, lại vừa ngạt thở, muốn cựa quậy nhưng hắn ôm chặt như vậy khiến cô không cách nào thoát, cũng nhận ra sự bất thường trong hắn. Diệp Noãn đặt tay vào bả vai của Tư Cảnh Vực, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Hắn lắc đầu, dịu dàng đáp:
"Không sao cả, chỉ là muốn ôm em lâu một chút."
Cô cảm nhận được sự bất thường trong hắn nhưng lại không biết là bất thường chỗ nào. Chợt nhớ đến chuyện mình đang giận người đàn ông này mà, sao bây giờ cô lại thân thiết với hắn như vậy? Diệp Noãn bắt đầu kháng cự.
"Buông ra, ai cho anh ôm?"
"Lại còn giận dỗi, trẻ con quá rồi!"
Tư Cảnh Vực buông Diệp Noãn ra, cong môi cười ôn nhu, vươn tay vén lọn tóc dài đang rủ bên má cô lên mang tai, điệu bộ yêu thương không tả nổi. Sau đó hắn lại ngắn cô lâu hơn một chút, đặt nụ hôn nhẹ lên trán Diệp Noãn.
"Noãn Noãn, anh thật sự không cố ý làm em bị thương đâu. Anh biết anh sai rồi, cho dù em có muốn đánh anh, mắng anh thế nào cũng được. Xong rồi thì đừng có giận anh nữa được không?"
Diệp Noãn thầm cười trong lòng, thật ra cô không còn trách khứ gì Tư Cảnh Vực, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của hắn cô lại muốn chọc ghẹo. Vênh mặt lên, cô hỏi:
"Thật là muốn đánh, muốn chửi gì cũng được?"
Hắn không đắn đo giây nào đáp lại:
"Đúng vậy!"
Diệp Noãn bắt đầu lạnh giọng:
"Tôi đánh hay chửi gì cũng tốn sức cả, hay là anh tự đánh vào mặt mình một trăm cái đi. Đánh xong tôi hứa sẽ không giận anh nữa đâu."
Không ngờ vừa nghe xong, hắn không ngần ngại chút nào mà đồng ý. Sau đó thẳng tay tát vào mặt mình. Hắn không vì đau mà nhẹ tay với bản thân, bởi hắn cho rằng chính mình xứng đáng nhận lấy hình phạt này.
Diệp Noãn trợn tròn mặt nhìn Tư Cảnh Vực tự hành xác chính mình, chưa đến cái thứ năm, cô đã cầm lấy hai tay hắn lại.
"Đủ rồi! Anh có bị ngốc không? Nói thế cũng làm à?"
"Cho dù em có bắt anh nhảy xuống vực sâu anh cũng bằng lòng!"
Hắn gỡ tay cô ra, lại vung tay tát mình. Diệp Noãn bất lực lại ngăn lại.
"Thôi được rồi, em tha thứ cho anh, đừng đánh nữa!"
Hắn mà cứ đánh như thế cô sẽ đau lòng chết mất. Diệp Noãn nhìn hai bên gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông bị đỏ lên mà xót trong lòng, vươn tay xoa lên, bắt đầu cau mày tức giận với Tư Cảnh Vực.
"Đánh mạnh thế này anh là muốn tự tay hủy hoại nhan sắc của mình hả? Anh mà xấu đi em sẽ không lấy anh đâu!"
Bỗng hai bàn tay của cô bị nắm lấy, hắn mỉm cười hôn lên hai bàn tay cô.
"Vậy là hết giận rồi đúng không?"
Diệp Noãn khẽ gật đầu, thở dài ra một hơi giải thích, cô vốn dĩ không phải người không hiểu lý lẽ. Không ai nói với nhau về chuyện chủ mưu bắt cóc Diệp Noãn nhưng mỗi người đều hiểu là ai đằng sau sai khiến. Tư Cảnh Vực dặn dò Diệp Noãn yên tâm, chuyện này hắn sẽ tìm mọi cách đòi lại công bằng cho cô.
Nói chuyện một lúc, Diệp Noãn chợt nhớ ra Diệp Sở An đi ra ngoài đã lâu không thấy trở về, cô bắt đầu có cảm giác bất an điện thoại cho cậu bé hết mấy cuộc gọi cậu vẫn không bắt máy, Diệp Noãn không còn bình tĩnh nỗi nữa.
Tư Cảnh Vực không ngừng trấn an cô, hắn bảo cô hãy yên tâm dưỡng thương trong bệnh viện chờ tin tức của hắn.
Đúng thật Tư Cảnh Vực cùng bảo vệ tìm hết mọi ngóc ngách trong bệnh viện đều không thấy Diệp Sở An ở đâu. Lúc này số điện thoại quen thuộc bỗng hiện lên trong điện thoại hắn, Tư Cảnh Vực siết chặt điện thoại, đáy mắt ánh lên vẻ hung bạo, thẳng thừng bắt máy.
"Thằng bé đang ở đâu?"
Loa điện thoại vang lên âm giọng già dặn của người đàn ông có vẻ rất bất ngờ:
"Thằng bé nào? Con nói gì vậy?"
Hắn không có kiên nhẫn chơi trò vòng vo với Tư Ngụy Minh, nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
"Diệp Sở An đang ở đâu?"
Tiếng cười trầm khàn khó nghe vang văng vẳng bên tai làm sắc mặt của Tư Cảnh Vực càng lúc đen lại.
"Đúng là con trai của ta, rất hiểu ta nhỉ? Con cũng đừng trách ta làm ra chuyện này, có trách thì hãy trách con không chịu nghe lời ta, đi mê muội người phụ nữ rẻ tiền kia để ba phải dùng mọi biện pháp ngăn con lại."
"Tôi bảo Diệp Sở An đang ở đâu? Đừng có mà nói nhảm nữa, đừng tưởng ông là ba tôi thì chuyện gì tôi cũng sẽ nhẫn nhịn ông."
"Còn dám nói với ta như vậy? Tư Cảnh Vực, xem chính tay ta sẽ dạy con cách làm con thế nào đi. Nhà chính Tư gia, mười lăm phút sau không có mặt thì đừng mong nhìn thấy thằng nhóc kia một lần nào nữa."
Ngay lập tức, Tư Cảnh Vực phóng xe như bay trở về nhà chính Tư gia.
Căn biệt thự sang trọng rộng lớn vẫn như ngày nào, nhưng trong mắt Tư Cảnh Vực chính là một căn biệt thự lạnh lẽo u ám vô cùng. Nó gắn liền với chuỗi kí ức đau thương mà hắn đã trải qua. Mẹ hắn chết dưới tay cha hắn chính là trong căn nhà này. Nếu không vì Diệp Sở An bị Tư Ngụy Minh bắt đến đây, hắn cũng sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa.
Vừa vào bên trong, Tư Cảnh Vực đã thấy mấy tên đàn em đang bao quanh giữ chặt lấy Diệp Sở An. Trên ghế sô pha là Tư Ngụy Minh đang thong dong uống trà. Máu trong người hắn bắt đầu sôi sùng sục, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn giết chết ông ta.