Từng giọt nước mắt mặn chát thi nhau lăn tràn khỏi hốc mắt, đọng vào mu bàn tay đang run rẩy ôm lấy bả vai của người phụ nữ.
Không biết bao lâu rồi, hắn đã trở nên yếu đuối như vậy.
"Noãn Noãn, không ngờ em vẫn bên cạnh anh!"
Xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt! Sau khi trải qua cửa ải tử thần, Tư Cảnh Vực mới nhận ra một điều, rằng có rất nhiều chuyện đại sự mà hắn đã bị lãng quên trong quá khứ. Nhất là người phụ nữ trước mặt đã ngủ với hắn vào bảy năm trước, người mà hắn không muốn đánh mất!
Một tiếng trước.
Tư Cảnh Vực trên người không có vũ khí phòng thân, một mình đối diện với năm tên cao to lực lưỡng, tên nào tên nấy trên tay đều cầm gậy bóng chày.
Nhiệm vụ của bọn chúng là ngăn chặn tổng giám đốc của tập đoàn siêu quốc gia MR đi cứu người, số tiền thưởng lên tới năm triệu nhân dân tệ.
Bầu trời lúc này nổi trận gió lớn, nhân cơ hội đó một tên áo đen xông đến, gậy bóng chày nhắm thẳng sau gáy của Tư Cảnh Vực.
Nhưng thính giác của hắn vô cùng nhạy bén, nhận ra ý đồ của đối thủ, hắn ngay lập tức né tránh đồng thời khuỷu tay dùng lực đánh mạnh vào cổ tay của kẻ phía sau, khiến cho hắn ta không kịp phòng thủ né tránh, ngay lập tức gậy bóng chày trên tay rơi xuống.
Tư Cảnh Vực thừa dịp đó mà đón nhận gậy bóng chày từ tay hắn ta, ngay sau đó xoay người vung cước thật mạnh vào bụng khiến hắn không kịp trở tay, lập tức bị đánh văng ra xa.
Thấy động bọn bị đánh gục ngã chỉ trong giây lát, những tên còn lại ngay lập tức xông đến.
Hai tay của Tư Cảnh Vực siết chặt lấy tay năm gậy, con ngươi sắc bén liếc nhìn một lượt, ngay lập tức phản đòn.
Thân thủ của hắn siêu phàm, né tránh từng đòn giáng của đối phương một cách khéo léo, một mình hạ gục ba tên cao to chưa đến năm phút.
Nhìn bốn tên toàn thân đẫm máu nằm quằn quại trên nền đất bụi bẩn, Tư Cảnh Vực càng thêm máu chiến hơn, chủ động xông đến trừ khử hai tên còn lại.
Hai tên còn lại cũng không phải dạng vừa, né tránh hoàn hảo từng cú giáng chí mạng của Tư Cảnh Vực.
Chỉ thấy người đàn ông cười lạnh một cái, toàn thân nhảy lên cao, vung gậy lấy đà mà vụt mạnh vào gậy của một tên làm cho gậy tên đó văng ra khỏi tay. Nhân cơ hội đó, hắn dùng một cước đạp văng tên đó ra xa, cơ thể đập mạnh vào gốc cây gần đó, miệng hộc ra một đống máu tươi.
Nhưng lúc này mắt cá chân của Tư Cảnh Vực bị chuột rút không thể di chuyển được, lợi dụng điểm yếu đó tên còn lại lao đến, dùng gậy bóng chày đập thẳng vào đầu hắn, làm cho toàn thân hắn chao đảo ngã xuống đất, máu từ từ chảy ra, tầm nhìn trước mắt trở lên mơ hồ.
Khi đôi mắt của Tư Cảnh Vực khép lại, bóng tối bao phủ lấy tâm trí của hắn, một luồng khí lạnh lẽo khiến toàn thân hắn rét run.
Một màn ảo ảnh hiện lên trước mắt hắn, nhưng lần này hắn có thể nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Hắn thấy Tư Nguỵ Minh đang cãi nhau với một người phụ nữ, mà người đó không ai khác lại là mẹ của mình.
Vừa tranh cãi, ông ta không ngừng tác động vật lý vào người vợ mình, sau cùng không nhẫn nhịn được dùng lực đẩy mạnh đẩy bà ấy xuống đất. Đầu bà đụng vào cạnh cửa rất mạnh, máu từ đầu không ngừng tuôn ra. Khuôn mặt bà ấy dần trắng bệt đến kinh người, sau đó nhắm mắt…
Tư Cảnh Vực vào lúc 10 tuổi chỉ biết khóc thút thít gọi mẹ trong vô vọng, bị Tư Ngụy Minh gọi người đưa tách cậu bé và mẹ cậu ra, cảnh tượng lúc đó vô cùng tàn nhẫn.
Cũng kể từ đó, Tư Cảnh Vực không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa. Trong người hắn tràn đầy thù hận, một lòng muốn trả thù ba mình. Tư Ngụy Minh nhận thấy được sự thù hằn của con trai, hắn suốt ngày gây rắc rối cho ông ta không thể bình yên nên ông ta liền cho người đưa Tư Cảnh Vực vào chợ đấm bốc ở Mỹ. Trải qua những tháng ngày gian nan, hắn đã tôi luyện bản thân của mình, trở thành con người cứng cỏi hơn người.
Chỉ là bảy năm trước Tư Cảnh Vực trở lại quê nhà muốn trả thù cho mẹ mình, nhưng đêm đầu tiên trở về lại bị coi là trai bao, trải qua một đêm mây mưa với người phụ nữ lạ mặt. Đến khi tỉnh dậy bên cạnh chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo, trên bàn đặt một xấp tiền cùng với lời nhắn đi kèm: “Cầm thú, đây là tiền bán thân của anh, bye!”
Lúc đấy hắn rất tức thật, bằng mọi giá phải tìm ra bằng được người phụ nữ đó. Nhưng đen đủi thay, đến lúc sắp sửa có được cô, một tai nạn giao thông ngoài ý muốn ập đến, Tư Cảnh Vực giữ được tính mạng của mình nhưng lại mất trí nhớ tạm thời.
…
Đến khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy đàn em thân tín của mình ngay trước mặt, lại nhớ đến người phụ nữ của mình đang gặp nguy hiểm, hắn ngay lập tức mở định vị lên tìm vị trí cho cô, mặc cho tên đàn em có khuyên ngăn thế nào, hắn quyết phải tìm ra cô bằng được.
Cũng may hắn đã đến kịp lúc, chỉ là người phụ nữ của hắn bị bắt làm con tin. Bất đắc dĩ hắn mới nói ra câu tuyệt tình cùng với bắn phát súng vào bụng chân Diệp Noãn để phân tán sự chú ý của đối phương, nhưng lại bị cô giận dỗi.
Diệp Noãn thờ ơ không đoái hoài gì đến lời nói của người đàn ông, cô trực tiếp đẩy hắn ta ra khỏi người mình, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi.
“Noãn Noãn…”
“Đừng gọi tôi bằng cái giọng điệu giả dối đó!”
“Anh xin lỗi!”